- Khốn kiếp!- Lữ Liêm đạp đổ bàn thức ăn, thở hổn hển. Lão thật không ngờ bọn khốn đó lại chơi một đòn như vậy. Nếu chuyện này mà lộ ra thì danh tiếng lão còn để vào đâu.
- Đại nhân xin bớt giận!- Trương Văn So vội cho người mang chén trà lên, nhưng Lữ Liêm hất đổ đi, bã trà rơi cả vào áo Trương Văn So
- Trương Văn So, mi hàng ngày ở với tên Lữ Liêm đó, suốt ngày nói hắn là hạng tham sống sợ chết, tầm thường, vậy mà giờ lại thế này hả?
- Đại nhân, việc này...- Trương Văn So lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, không biết giãi bày thế nào. Đúng là ông ta bị lừa quá ngọt, cho nên tình thế hiện tại cũng phần nào là do lỗi Trương Văn So. Mà Trương Văn So cũng đang trách mắng mình thực sự, ông ta không phải một tên quan văn tầm thường, ông ta có nhiệm vụ quan trọng, vậy mà lại bị lừa quá đau.
- Đại nhân, cha, quân địch đã rút lui về khu phố tây, đồng thời chiếm lĩnh cửa thành phía tây!- Đặng Lượng đi vào báo cáo.
- Sao không truy sát chúng!
- Bẩm đại nhân, trời đã tối, nếu có chuyện gì e rằng hối không kịp.- Đặng Lượng báo cáo
- Có thể có việc gì đây! Phạm Thời Trực tôi tuy bất tài, xin dẫn quân đi đánh cho đán man mọi kia một trận.
Lữ Liêm nghe Phạm Thời Trực nói thì toan đồng ý, nhưng Trương Văn So khẽ níu tay ông ta, chỉ chỉ về Đặng Toán. Lữ Liêm vẫn giận Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575839/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.