*[Nói chuyện, bàn luận, thảo luận một vấn đề quan trọng nào đó kỹ càng, sâu sắc] 
Buổi tối, mọi người đều đã rời đi. Hứa Linh Nhược cũng lấy cớ phải theo dõi mà mấy ngày này không ở trong lãnh cung, lời của Lăng Giản ngày đó vẫn còn bên tai nàng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, có thể nàng không có cách nào buông xuống sự rụt rè của mình. Tuy nói thân thể đã bị phá, những nữ nhi khác nói cho nàng biết, chỉ có đêm động phòng hoa chúc mới cùng người yêu làm chuyện này. 
Trong tẩm cung, An phi cùng Lăng Giản sau khi khoảng thời gian dài hoan du qua đi thì mệt mỏi ôm lấy nhau. Thuốc mỡ có hiệu quả, mặt Lăng Giản dần dần không còn sưng nữa, nhìn dung mạo tuyệt mỹ gần trong gang tấc, An phi nhẹ nhàng nói: 
"Lăng giản, đã ngủ chưa?" 
"A.... Làm sao vậy?" Lăng Giản nửa tỉnh nửa mê cử động, một lần nữa ôm chặt An phi, mở mắt ra. 
"Tiểu... tiểu hoàng tử đẹp mắt không?" An phi hỏi. 
"A, cũng được. Hài tử vừa ra đời mà, giống như lão nhăn mà đầy nếp nhăn, chờ đầy tháng mới có thể chân chính có hình dáng của hài tử." 
Lăng Giản cười nhéo mũi An phi, sau đó nhìn An phi mặt có chút e thẹn, nói: 
"Nhứ Yên, ngươi có phải là.... Rất yêu thích hài tử? Ta, ở bên cạnh ta, các ngươi.... các ngươi có hối hận không?" 
"Ngốc tử, làm sao mà chúng ta lại hối hận? Có thể có ngươi, bọn ta đã rất thỏa mãn." 
An phi cười một cái, lời tuy là nói như vậy, nhưng nhìn ánh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bai-thai-giam/1423603/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.