Sau bữa ăn, Mộc Cát Sinh rửa bát đến tận nửa đêm.
"Tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ không gọi hắn là thầy thuốc nhỏ nữa." Mộc Cát Sinh vẩy tay cho khô nước, nhảy lên mái hiên, ném cho Tùng Vấn Đồng một bầu rượu, "Tôi sẽ gọi hắn là Tam Cửu Thiên."
Tùng Vấn Đồng đưa tay bắt lấy, "Cậu lại có suy nghĩ củ chuối gì thế hả?"
"Ông xem, hắn lạnh lùng chỉ có một mình, chưa từng thấy hắn nở nụ cười, giống hệt như bị tuyết phủ kín mặt rồi đó, này chẳng phải là Tam Cửu Thiên* thì là gì." Mộc Cát Sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ai mà phải đứng bên cạnh hắn vào mùa hè, thì khẳng định có thể giải nhiệt làm mát."
(*Tam Cửu Thiên: ngày Tam Cửu, là ngày lạnh nhất trong năm.)
Đây là sự thật, vẻ lạnh lùng của Sài Thúc Tân toát ra từ đầu đến chân, có thể là do được gia giáo rất tốt, nên cũng không khiến cho người khác cảm thấy bị xúc phạm, nhưng quả thật trông rất lễ phép mà lại xa cách, mặt mày lạnh lùng.
"Cậu bớt gây phiền toái cho người ta đi." Tùng Vấn Đồng nói: "Dược gia là nhà thế tục nhất trong bảy nhà, hắn làm gia chủ rất bận rộn, cũng chỉ có cậu ngày ngày ăn no phè phỡn xong đi gây thêm loạn."
"Tôi mới gặp hắn được ba lần thôi đấy? Sao lại thành gây thêm loạn rồi? "Mộc Cát Sinh nhướng mày, "Mà tôi nghe nói từ chỗ lão Tam là, năm đó khi ông vừa mới được sư phụ nhận nuôi, đã đánh nhau với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bach-song-hi/3001935/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.