Ngày hôm đó, khách Bồng Lai tới là để xin người giúp đỡ, cuối cùng đã mang Lâm Quyến Sinh đi.
"Không biết bên đó cần làm chuyện gì mà sư phụ gieo một quẻ, quyết định bảo đại sư huynh qua xem một chút." Mộc Cát Sinh vắt chéo chân đếm tiền của mình, "Đại sư huynh đúng là người anh tốt, trước khi đi vẫn nhớ để lại tiền tiêu vặt cho tôi. Nào có giống như cha tôi, mấy năm cũng chẳng nhận được một hạt bụi nào. Ê lão Tam, mỗi lần ông đi Phong Đô, đám trưởng bối nhà ông có nhét tiền của mình cho ông không?"
Một trận ho khan kinh thiên động địa truyền đến, người bên cạnh vừa ho vừa nói: "Có thì có, nhưng đều là tiền âm phủ, cho nhiều hơn nữa cũng không tiêu được."
"Lão Tứ, cậu bớt nói mấy câu với cậu ta đi, người không biết còn tưởng rằng trong phòng này có một con quỷ bị lao." Cửa phòng bị đá văng ra, Tùng Vấn Đồng bưng một bát canh đi vào, "Lão Tam cậu ho ít thôi, ho nữa là cổ họng của cậu phế luôn đấy."
"Tôi còn cách nào khác đâu." Ô Tử Hư cầm một tẩu thuốc, bất đắc dĩ nói: "Ai mà biết hút thuốc lại khó học đến vậy?"
"Tẩu Cô Vọng là vật tương truyền qua các đời Âm Dương gia, giống như đao Thỉ Hồng của lão Nhị, đây là biểu tượng cho thân phận của mỗi một đời Vô Thường Tử. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc châm thuốc là đã gọi âm sai lên rồi, ông cũng không muốn lần nào cũng bị người ta nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bach-song-hi/3001932/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.