An Bình bị ai đó vỗ vào người đánh thức.
Hiện tại đang giờ giải lao, trong lớp tràn ngập tiếng người huyên náo, "Lớp phó, gần đây ông ngủ giỏi thật, nằm một phát là mấy tiết học. Nếu không phải tôi bao che cho ông dữ lắm, thì ông đã bị thầy chủ nhiệm mời đi uống trà từ lâu rồi đấy." Bạn cùng bàn đưa cho cậu một xấp bài thi, "Chiều nay có phát bài tập về nhà của mỗi môn, ngày mai nộp."
"Cảm ơn nhiều nha." An Bình dụi dụi mắt, dần dần thích ứng với tiếng ồn ào xung quanh. Bây giờ cậu đã quen với việc nằm mơ, nhưng tất cả mọi thứ đột nhiên biến đổi về cả trăm năm trước, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút bị xáo trộn.
Nhưng theo lời của Mộc Cát Sinh mà nói, tình huống của cậu xem như tương đối khá. Sau khi tỉnh lại từ một giấc mộng dài, cảnh còn người mất, có người còn không thể thoát ra được suốt một thời gian dài.
"À đúng rồi, người kia tới kìa." Bạn cùng bàn khều tay chọc chọc cậu, bĩu môi về phía sau, "Hơn bốn giờ chiều mới đến, giờ ra ngoài lấy nước rồi."
An Bình biết cậu ta đang nói tới ai, ngáp dài một cái rồi nói: "Mộc Cát Sinh có tên có họ, sao ông cứ gọi anh ta là người kia thế?"
Gần đây số lần Mộc Cát Sinh đến lớp có thể nói là thường xuyên, hai ba ngày lại chạy đến trường học. Đến xong cũng chẳng làm gì, nằm ở hàng cuối cùng ngủ say như chết, thỉnh thoảng trò chuyện cùng nữ sinh, nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bach-song-hi/3001917/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.