Còn chưa dứt lời, Ô Tất Hữu đã vung chân đá văng ghế ra, đứng dậy rời đi, còn đập cửa "ầm ầm".
Điện thoại di động bị ném vào trong nồi, làm một lượng lớn dầu bắn tung tóe, màn hình nhấp nháy vài lần rồi tối đen hoàn toàn.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nồi lẩu sủi bọt sôi sùng sục.
Điều mà Ô Tất Hữu vừa nói thật sự gây chấn động, khiến An Bình choáng váng đầu óc, lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Cậu ta nói thế... là có ý gì?"
Mộc Cát Sinh nâng chén trà, mặt mày bình thản, "Ý trên mặt chữ."
"Hả?!"
"Tôi không nhớ rõ." Mộc Cát Sinh nhún nhún vai, "Trí nhớ của tôi có thiếu sót, mất đi một vài ký ức vô cùng quan trọng, cho nên có rất nhiều chuyện tôi không nắm rõ được tiền căn hậu quả. Dựa theo lời con cháu nói, năm đó tôi phạm sai lầm, liên lụy đến rất nhiều người."
"Ơn nghĩa sâu nặng chẳng thể đáp, người thầy người bạn biệt sinh tử." Mộc Cát Sinh nhấp một ngụm trà, "Nào nhớ nổi chén rượu lúc cùng vui."
"Lúc ăn cơm không nên nói mấy chuyện khó tiêu hóa." Mộc Cát Sinh nói xong đặt chén trà xuống, thò đũa vào nồi lẩu cay gắp điện thoại di động ra, "Nồi lẩu này không thể ăn được nữa, để bọn họ thay nồi khác."
Một nồi nước lẩu mới nhanh chóng được bưng lên, An Bình ăn mà chẳng cảm thấy mùi vị gì, Mộc Cát Sinh gắp cho cậu một miếng dạ dày, "Muốn biết gì thì hỏi, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bach-song-hi/3001915/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.