Cô là một người hám lợi, vì tiền mà vô cùng thỏa mãn trở thành một bà chủ phu nhân trên danh nghĩa của người ta. Cô mang nhiều tiếng xấu, nhưng lại vô tư đến mức không biết xấu hổ mà phá hoại anh cùng tình nhân của anh. Ai mà ngờ được, cô gái mà anh "hận" đó lại được anh dung túng như vậy? Cũng thật không ngờ được, một vị tổng tài cao ngạo như anh lại cúi mình vì cô.
Anh giống như một bậc đế vương, không sợ bất cứ ai, một cái phất tay của anh thôi cũng đủ để làm không biết bao người táng gia bại sản. Vậy mà, anh lại có thể coi cô là báu vật mà cưng chiều. Ngày cô mang thai, anh tức giận, nói cô sinh xong liền cút đi đâu thì cút.
Ai mà nghĩ tới, ngay khi cô vừa tỉnh lại sau một khoảng thời gian sống đời sống thực vật, anh lại bá đạo giữ lấy cô bên mình, không cho phép cô bước chân ra khỏi cuộc đời của anh. Anh cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, dung túng cho cô đủ mọi điều. Cô đánh bài bạc, bao nuôi tiểu bạch kiểm, anh đều dung túng đến không tưởng. Tiền của anh kiếm là để cô tiêu sài. Còn tiểu bạch kiểm? Dám bén mảng đến cô, một là vào tù, hai là vào viện, anh sẽ không ngại "mời" họ tiến vào!