Editor: Xiu Xiu
Cho dù Lục Đông Đình có muốn về đích thì hứng trí cũng không còn, huống chi Tô Yểu toàn phản kháng, sớm đã tiêu hết kiên nhẫn của anh.
Sắc mặt anh xanh mét, ánh mắt trầm lại lạnh, ở giữa gợn sóng không ngừng, môi mỏng nhếch lên, cúi đầu im lặng chặm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô một lúc lâu, thương tổn trên trán kia thật sự quá mức đột ngột, gần sát da đầu, bên ngoài đã ngưng máu, chung quanh miệng vết thương phiếm hồng.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, liền đứng lên, lặng lẽ không tiếng động thong dong đi đến bên cạnh cái tủ trong phòng khách.
Lục Đông Đình vừa rời đi, Tô Yểu như trút được gánh nặng, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo của mình, ngẩng đầu, mà lại thấy trong tay anh đang xách cái hòm y dược đặt ở trước mặt cô.
Lục Đông Đình đã sớm khôi phục lại dáng vẻ ổn trọng như trước, người đàn ông như thế chính là đáng sợ nhất? Cho dù là băng ở đỉnh Thái Sơn mà cũng không thay đổi sắc mặt, tùy thời tùy khắc đều có thể giữ được tỉnh táo.
Mặc dù là vừa rồi ở thời điểm dục vọng lên đến cùng cực, ánh mắt cũng vẫn thanh minh trầm tĩnh.
Tô Yểu ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm hòm thuốc, vẫn không nhúc nhích.
Lục Đông Đình không cảm xúc nói: “Vẫn còn cần tôi phải làm sao?”
Tô Yểu lại trắng xanh đứng lên: “Khuya rồi, tôi đi trước.”
Vừa đi được một bước, Lục Đông Đình lại túm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-y-lung-lay-xin-ngai-tong-giam-doc-bot-gian/2316866/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.