Hắn dẫn nó đến một quán ăn bên lề đường. Nó thoáng ngạc nhiên, tại saohắn lại dẫn nó đến đây chứ? Hắn thấy nó cứ đứng nhìn thì vội kéo nó ngồi xuống, cười rồi nói: - Bây giờ với thân phận hiện tại của em thì anh dẫn em đến đây ăn, em có ngại không?
- Không sao. Dù gì tôi cũng không có thói quen ăn nhà hàng. - Nó lạnh nhạt.
- Anh còn nhớ lần đó là buổi đi chơi đầu tiên của chúng ta, hôm đó emnói đói bụng rồi kéo anh vào quán này ăn. Anh đã nói là đói bụng thì vào nhà hàng ăn tại sao lại đến những quán vỉa hè này. Em còn nhớ lúc đó em đã nói gì không?
- ...
- Em đã nói với anh rằng trên đời này không có mấy ai có đủ tiền mà hằng ngày vào nhà hàngăn, thậm chí lắm lúc họ còn chẳng có tiền để mua gạo nói chi là phun phí tiền bạc vào nhà hàng, em còn nói với anh thay vì lấy số tiền đó vàonhà hàng thì tại sao chúng ta không đem giúp những người đang nghèo khổ, những người đang không có lấy một hạt gạo để ăn.
- Anh còn nhớ à.
- Anh đã nói rồi, bất cứ những gì về em, anh đều nhớ hết.
- Anh không cần như vậy chứ?
- Anh chỉ muốn một điều là em quay về với anh.
- .....
- Thôi, được rồi. Em vẫn muốn ăn như cũ phải không?
- Ừm.
Hắn nói rồi quay qua cô phục vụ gọi hai tô hủ tiếu. Một lúc sau,cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868626/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.