Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Con thật sự là con trai của Cố tiên sinh sao?" Trưởng phòng kỹ thuật nửa tin nửa ngờ.
"Chú không tin thì mang cháu đi tìm cha cháu không được sao, đến lúc đó vừa hỏi đã biết."
Nhìn thấy phong cách Tần Mộ Tây bình tĩnh chững chạc, đến thật có mấy phần phong cách của Cố tiên sinh.
"Đi thôi, chúng ta đi gặp Cố tiên sinh." Chẳng qua là trưởng phòng kỹ thuật suy đoán rằng đứa bé này mười phần * chính là con trai của Cố tiên sinh rồi, khí thế quá giống mà.
Cố Mộ Nghiêm đang họp, không khí bên trong rất là nghiêm túc, trừ người nên lên tiếng, còn lại không dám nói hơn một câu, trưởng phòng kỹ thuật đứng ở bên ngoài, cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy, suy nghĩ lát nữa gặp Cố tiên sinh sẽ nói cái gì.Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Cậu đi kiểm tra camera một chút, xem ai mới vừa rồi đang ở cùng với bé." Để bảo đảm ngộ nhỡ, trưởng phòng kỹ thuật vẫn quyết định phái người đi xem một chút.
"Dạ."
Mười phút sau, người nọ trở lại, trên mặt rất là kinh ngạc tựa vào lỗ tai trưởng phòng kỹ thuật nói một câu: "Trong máy camera cho thấy, chỉ có một mình cậu bé mà thôi."
"Cậu chắc chắn thấy rõ ràng sao?" Trưởng phòng kỹ thuật Trần không dám tin.
"Tôi khẳng định thấy rõ, thực sự chỉ có một mình cậu bé mà thôi."
Trần Kinh Lý liếc mắt nhìn đứa bé ngồi trên ghế sa lon, ngồi ở đàng kia thật sự là không thể bỏ qua khí thế của bé được, chỉ là một bé trai chưa được ba tuổi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097268/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.