Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Cố Chấn Đình có chút không bỏ được buông tay, nhưng khi nhìn thấy Tần Mộ tây buồn ngủ không thể chịu nổi thức đêm, cho nên để cho Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây đi, Tần Mộ Tây vòng tay ôm lấy cổ của Cố Mộ Nghiêm, đầu tựa vào trên bả vai của anh, nhỏ giọng nói một câu chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy lời nói: "Chú rất tốt!"
Cố Mộ Nghiêm xấu hổ, tên nhóc này cho là ở lẫn vào xã hội đen sao?
Hàn Thu biết Cố Mộ Nghiêm không thích người khác ngủ chung với anh, cho nên tiến lên cười nói: "Mộ Nghiêm, tối nay Mộ Tây hãy ngủ chung với bà nha."
Tần Mộ Tây nghe xong lời này vội vàng len lén nháy mắt với Cố Mộ Nghiêm.
"Không cần, Mộ Tây ngủ chung với con là được rồi."
Lúc này Tần Mộ Tây mới ngẩng đầu lên: "Đúng vậy ạ, dù sao lúc trước con cũng chưa ngủ chung nữa với chú Cố ạ!"
Chưa ngủ nữa? Lời này thế nào nghe có nghĩa khác vậy, đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen.
Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây lên lầu, Cố Chấn Đình cũng không thu hồi ánh mắt lại, cho đến bóng dáng của bọn họ biến mất ở nơi khúc quanh, sau đó mới thở dài một hơi mà nói: "Nếu Mộ Tây thật sự là cháu của nhà họ Cố thì tốt quá!”
"Cha." Hàn Thu có thể hiểu được Cố Chấn Đình cảm nhận giờ phút này.
"Cũng không biết còn có thể thấy Mộ Nghiêm kết hôn hay không nữa, thôi, tùy duyên đi, mọi việc cũng không cưỡng cầu được." Cố Chấn Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097267/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.