Edit: Sun520
Cố Mộ Nghiêm thấy Triệu Tử Diên ho khan, nên nói với cô ta: “Để tôi, cô đi bên cạnh nghỉ ngơi một chút.”
Triệu Tử Diên lắc đầu: “Không sao, em có thể giúp anh.”
Cố Mộ Nghiêm không nói gì nữa, mà đi tới bên người Tần Tích: “Sao thế? Cũng không có một chút tinh thần nào, không phải em muốn đến đó chơi sao?”
“Tôi chỉ muốn ngủ một chút mà thôi, không cần phải để ý đến tôi.”
Tần Tích không thể phủ nhận, vừa mới nhìn thấy bọn họ một người chuyển đồ, một người sắp xếp đồ, trong lòng cô đặc biệt khó chịu, cho nên lúc Cố Mộ Nghiêm tới hỏi cô, giọng điệu của cô có chút lạnh nhạt.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, thở dài một cái, sau đó lại tiếp tục đi sắp xếp hành lý, chẳng bao lâu đã sắp xếp xong, anh mở cửa xe ghế trước ra rồi nói với Tần Tích: “Lên xe thôi.”
“Anh Mộ Nghiêm, em có thể ngồi ghế trước không, ngồi phía sau em sẽ say xe.” Triệu Tử Diên đi nhanh tới.
Tần Tích cũng lười tranh giành với Triệu Tử Diên, cô ngồi phía sau vừa đúng lúc có thể ngủ, cho nên liền mở cửa phía sau ngồi lên.
Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, hình như không đồng ý việc làm của Tần Tích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Triệu Tử Diên ngồi kế bên người lái, lúc nịt dây nịt an toàn thì trong mắt xẹt qua nụ cười âm hiểm.
Ghế trước là dành cho bà xã ngồi, Tần Tích làm gì có tư cách ngồi ở đây.
Thỉnh thoảng Cố Mộ Nghiêm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097231/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.