Edit: Sun520
Tần Tích uống một hớp nước, ừng ực ừng ực trong miệng mấy cái, sau đó nhổ ra, lúc này mới thoáng tỉnh táo được đôi chút.
“Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Bánh mì.” Cố Mộ Nghiêm vắt khô khăn nóng đưa cho cô.
“A! Bánh mì!” Tần Tích chu môi.
“Không thích? Vậy em muốn ăn cái gì?”
Tần Tích bật thốt lên: “Muốn ăn lẩu.”
Cố Mộ Nghiêm bật cười, giơ tay lên khẽ gõ đầu của cô: “Buổi sáng ăn lẩu cái gì, khẩu vị của em cũng quá nặng rồi đó.”
Tần Tích cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, vì đây là nước Anh, chứ không phải trong nước, ở đâu có cái lẩu chứ, nhưng trong lòng lại giống như nuôi con sâu thèm ăn vậy, đặc biệt muốn ăn, vừa nghĩ tới cái lẩu, nước miếng cô cũng mau chảy ra.
“Được rồi, đừng nghĩ đến lẩu nữa, mau rửa mặt.” Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ anh vừa đi, cô lại chạy đi ngủ.
Tần Tích lau mặt, sau đó đưa khăn cho Cố Mộ Nghiêm, xoay người vừa định đi ra ngoài, bỗng dưng buồn nôn đánh úp tới, cô nhanh chóng che miệng, nhíu mày.
Cố Mộ Nghiêm ném khăn xuống, đi tới bên cạnh cô, trên mặt lo lắng: “Sao thế?”
Kể từ sau khi cô đến nước Anh, thân thể của cô giống như đã thay đổi tồi tệ hơn trước, không biết có phải là không quen với khí hậu hay không.
“Dạ dày không thoải mái, có lẽ ngày hôm qua ăn cái gì không sạch sẽ thôi.” Cô cùng với Hà Diệc ở chung một chỗ, cô muốn ăn cái gì thì ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097230/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.