8 tháng sau...
Thời gian là một dòng chảy không bao giờ ngừng lại. Thời gian là thứ đưa mọi chuyện đau lòng dần chìm vào dĩ vãng để bắt đầu một tương lai với nhiều điều mới mẻ.
Người ta thường nói sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện, nắng đẹp rồi sẽ xua đi những âm u mờ mịt khắp lối. Lòng người cũng được ví von như thế ấy!
"Mami ơi, mami ơi... Hôm nay tiểu Lam được cô giáo khen đó ạ!"
Trong ngôi biệt thự Winner đồ sộ ngày ấy, lúc này có một cô bé xinh như thiên thần đang chạy từ bên ngoài vào đã líu lo chiếc miệng nhỏ nhắn gọi tìm Bạch Nhược Y.
Nghe giọng điệu hí hửng của cô con gái nhỏ, Nhược Y liền đặt bản vẽ trên tay xuống để chào đón cô bé đang chạy tới và tiểu Lam đã ngồi ngay vào lòng cô.
"Thưa mami con mới đi học về ạ!"
"Tiểu Lam giỏi! Mà mẹ vừa nghe con khoe với mẹ gì đó đúng không?"
"Dạ đúng ạ! Ba ơi, ba đưa ba lô cho tiểu Lam đi!"
Trả lời Nhược Y xong, tiểu Lam liền quay sang nói với người đàn ông vừa ngồi xuống đối diện. Và cô bé đã nhận được một nụ cười của anh và chiếc ba lô nhỏ xinh của mình.
Bạch Nhược Lam hào hứng mở ba lô lấy ra một bức tranh đưa đến khoe với Nhược Y bằng nét mặt vô cùng phấn khích.
"Mami thấy tranh tiểu Lam vẽ có đẹp không ạ? Cô giáo khen con vẽ đẹp, còn tặng cho tiểu Lam một cái kẹo nữa!"
Nhược Y cầm lấy bức tranh lên xem. Đó là một bức tranh thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437730/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.