Sau cả một buổi chiều"quậy" hết mình, dốc sức bung xõa trong tất cả các trò chơi tại công viên nước thì cô bé Bạch Nhược Lam vẫn chưa chịu quay trở về nhà mà vẫn muốn đi chơi.
Nghe vậy Tôn Tử Đằng đã đưa cả nhà ba người đến một nhà hàng ăn tối. Sau khi ổn định vị trí chỗ ngồi và gọi món xong thì cô bé nhỏ nhắn liền lên tiếng bắt chuyện ngay khi thấy bầu không khí quá yên tĩnh, đặc biệt là thấy nét mặt của Nhược Y cứ nghiêm nghiêm, suốt quá trình đi chơi cô chẳng đoái hoài đến Tôn Tử Đằng. Cũng không hề tương tác cùng với anh trong những trò chơi gia đình.
"Mami à, sao mami cứ làm mặt lạnh với chú hoài vậy? Chú quan tâm mami quá chừng luôn mà mami cứ bơ bơ với chú thôi."
Trẻ con vốn thơ ngây, thấy sao nói vậy, nghĩ gì là nói đó. Nhưng lại không biết rằng chính những gì mình vừa nói đã khiến người làm mẹ như Nhược Y chẳng biết trả lời làm sao.
"Tại chú làm mẹ con giận nên mẹ mới không chịu đếm xỉa tới chú ấy chứ. Tiểu Lam đừng trách mẹ nha con!"
Không cần đợi Bạch Nhược Y tìm ra câu trả lời thì người đàn ông đã giúp cô giải thích cho tiểu Lam được biết.
Nhưng vốn là một đứa trẻ lém lỉnh nên lúc này cô bé vẫn tiếp tục nói:
"Tiểu Lam chưa thấy mami giận bao giờ. Chắc chú phạm phải lỗi gì đó lớn lắm mới làm mami giận như thế."1
Lần này đến lượt nét mặt của người đàn ông chùn xuống khi nghe xong những gì tiểu Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437704/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.