Đã 59 ngày trôi qua, và hôm nay là ngày thứ 60 cũng là lúc tròn hai tháng người đàn ông ấy làm bánh ngọt mang đến cho cô con gái nhỏ của mình.1
Vẫn như thường lệ, anh dậy lúc 5 giờ sáng để nhồi bột và bắt tay vào làm. Món bánh mà anh đang làm muffin việt quốc.
Dẫu đêm bận làm việc đến một hai giờ sáng, nhưng cứ đúng 5 giờ là anh lại dậy. Suốt hai tháng qua dường như đã trở thành một thói quen. Nhờ vậy mà tình cảm giữa anh và bé Bạch Nhược Lam cũng tốt hơn rất nhiều, giữa hai người họ đã có sự gắn kết của tình cảm ba con. Chỉ mỗi chuyện kêu anh là ba thì cô bé vẫn chưa gọi được, với lí do là cảm thấy không quen.
Ngay lúc này, trong khi Tôn Tử Đằng đang nhồi bột thì đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, đến việc giữ thăng bằng cũng cảm thấy khó khăn nên anh phải chống hai tay lên bàn làm điểm trụ thì mới đứng vững.
Anh gục mặt, nhắm mắt để cơn choáng váng từ từ qua đi như một việc đã xảy ra nhiều lần đến thuần thục.1
*Tạch, tạch, tạch.*
Một âm thanh như tiếng nước nhỏ giọt khẽ vang lên giữa gian bếp yên tĩnh. Nhưng đó lại không phải là nước mà là máu từ mũi của người đàn ông đang rơi xuống, đọng lại tại lớp bột trên bàn.1
Khi anh mở mắt ra là lúc cơn choáng đã qua đi, nhìn thấy những giọt máu đỏ nằm trên lớp bột trắng tinh khôi mà người đàn ông chẳng có lấy một tia hoảng hốt hay lo âu. Cứ như đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437703/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.