Trong bữa ăn tối giữa ba người, Lại Minh San luôn là người làm chủ bàn ăn. Cô ta mở đầu hết chủ đề này đến chủ đề khác, vừa ăn, uống rượu vừa ôn lại chuyện thời sinh viên.
Ngồi cạnh cô ta không ai khác chính là Tôn Tử Đằng, cánh tay của anh vẫn luôn giữ lấy bàn tay người con gái anh yêu đặt ngay trên bàn. Cứ qua vài phút lại đút thức ăn cho cô, một màn tình cảm nồng ái của hai người họ là từng mũi kim ghim sâu vào bên trong trái tim nhỏ bé của Bạch Nhược Y.
Cứ như thế cô lại phải uống rượu, dù chỉ là nhâm nhi chút ít nhưng vẫn có thể giúp cô giải bớt phần nào tâm trạng.
"Anh còn nhớ cái hôm anh tỏ tình với em không Tử Đằng? Hôm đó chính là ngày em hạnh phúc nhất trong suốt 18 năm đầu đời. Giờ nghĩ lại em vẫn còn lâng lâng vui sướng."
Lại Minh San ôm lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu tựa vào bờ vai rắn rỏi ấy mà ôn lại chuyện xưa.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng những lời đó đã khiến Bạch Nhược Y đau nhói trong tim. Ngày hôm đó, ai không biết Lại Minh San chính là người hạnh phúc nhất khi được một người thanh niên vừa đẹp trai, tài giỏi lại là con nhà quyền quý tỏ tình ngay ngày tốt nghiệp chứ.
Chỉ có một điều mà không ai biết là... Trong khi người con gái ấy sung sướng, hạnh phúc khi có được tình yêu của đời mình thì Bạch Nhược Y cô lại là người đau khổ nhất. Vậy mà hôm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/272822/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.