Edit: Tiểu Điềm Điềm
Sau khi học sinh cẩu thả bị ngã liên hoàn vài chục lần, tâm tính đã rơi vào trạng thái sụp đổ, thì cậu ta nhìn thấy Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ.
Học sinh cẩu thả nhìn thấy thần tượng thì vui vẻ, bất quá cái người treo trên người thần tượng kia lại vô cùng chướng mắt.
Mạc Cổn Cổn hí ha hí hửng đưa trái cây qua, lòng tràn đầy chờ mong và vui vẻ.
Lục Kiêu Kỳ vui vẻ nhận lấy, cầm quả đó nhìn xem hồi lâu.
Mạc Cổn Cổn liền ở bên cạnh giảng giải liên miên về quá trình hái quả, trong đó còn bày tỏ “Tặng anh quả to nhất đỏ nhất” vô cùng nhuần nhuyễn.
Lục Kiêu Kỳ thích tiểu dáng vẻ đắc ý này của cậu, lắng nghe trong sự kiên nhẫn lại sung sướng.
Chờ đến khi nói xong, hôn lên trán cậu một cái coi như cổ vũ.
Mạc Cổn Cổn bụm trán trong sự vui sướng hài lòng.
Cậu ngẩng đầu, nói đặc biệt mong đợi: “Mau nếm thử, xem ăn ngon không.”
Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Ăn ngon.”
Mạc Cổn Cổn chu môi, trực tiếp vạch trần: “Anh còn chưa ăn đâu, mau nếm thử.”
Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng, mở miệng ăn một miếng.
Một hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, Lục Kiêu Kỳ: “Rất ngon.”
Mạc Cổn Cổn hít hít mũi: “Đúng hé, hì hì.”
Nói rồi, cậu giơ túi vải lên như muốn khoe khoang: “Tôi đã hái rất nhiều rất nhiều á.”
Lục Kiêu Kỳ khích lệ không chút nào keo kiệt.
Mạc Cổn Cổn mỹ tư tư, cậu hoàn toàn ném học sinh cậu thả đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/1852503/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.