Lục Kiêu Kỳ biết nhóc con sợ anh, nên cũng không nhúc nhích.
Mạc Cổn Cổn lảo đảo đứng dậy, đứng không vững liền té ngã cái phịch, nhưng nhóc vẫn không từ bỏ, nếm thử vài lần, rốt cục cũng đứng lên được. Hai cái chân sau ngắn củn bước đi lộp cộp lộp cộp, chân trước giơ lên thật cao, ở chính giữa móng là măng vàng nhóc yêu quý nhất.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao. Ngao ngao!”
Lục Kiêu Kỳ híp mắt.
Không hiểu đong đưa tai, Mạc Cổn Cổn hối: “Ngao!”
Lục Kiêu Kỳ cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, thong thả xòe tay ra.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, sau đó trộm liếc đại quái vật, cẩn thận bỏ măng vào móng vuốt bự kia.
Mạc Cổn Cổn: “Ngao.”
Lục Kiêu Kỳ không lạnh lùng nổi nữa, thứ đang nằm trong tay anh có thể nói là một món quà nhỏ đặc biệt. Búp măng to bằng ngón tay đối với anh mà nói, thực sự là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng bộ dáng nhóc con cố gắng lấy lòng thật sự rất đáng yêu, Lục Thượng tướng lộ ra ý cười nhàn nhạt mà đến cả anh cũng không nhận thấy được.
Lục Kiêu Kỳ lại chìa một đầu ngón tay khác ra.
Mạc Cổn Cổn thấp thỏm lại cẩn thận quan sát vài giây, chần chừ trong chốc lát, nhóc vươn tiểu móng vuốt lông xù khoát lên đầu ngón tay kia.
Ánh mắt cổ vũ, Lục Kiêu Kỳ nhíu mày. Tiểu động vật đều rất cẩn thận. Nam nhân nín thở chờ đợi, không muốn dọa Cục Bông Nhỏ nhát gan này chạy mất.
Tai run lên, Mạc Cổn Cổn khẽ kêu: “Ngao.”
Vẫn là hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-cua-con-con-co-mat-am-duong/150326/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.