Bên trong Nhà Ngói không lớn nhưng bố trí lịch sự tao nhã, trong đó hoa cỏ um tùm.
Quanh sân nhà dựng rất nhiều giá gỗ, phía trên bày đầy bình gốm với những tạo hình khác nhau.
Lục Giác cũng không biết mình đã đắc tội ông cụ Cung như thế nào, tuy rằng nể mặt Tống Chiết Ý, không đuổi anh đi nhưng vẫn mặt nặng mày nhẹ với anh.
Ngay cả khi anh khiêm tốn nói ra ý đồ đến đây lần này, ông cụ cũng chỉ chậm rãi uống trà, không mặn không nhạt ném xuống một câu: “Hôm nay không buôn bán, lần sau cậu lại đến hẹn trước đi”.
Còn thiếu chút nữa thì đem mấy chữ “Tôi không thích cậu” khắc ở trên mặt.
Lục Giác bỗng cảm thấy buồn cười.
Tống Chiết Ý và ông cụ Cung không hổ là hai ông cháu, ngay cả yêu ghét cũng rất nhất trí.
Tống Chiết Ý nhìn không nổi nữa, lên tiếng thuyết phục: “Ông ngoại, ông châm chước một chút đi, anh ấy... Bình thường anh ấy bề bộn nhiều việc lắm.”
Cung đại sư hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ông không bận chắc.”
Tống Chiết Ý: “...”
Tống Chiết Ý không biết ông ngoại rốt cuộc bị làm sao nữa.
Tuy rằng tính tình ông cụ không phải ôn hòa hiền lành, thái độ đối với người ngoài đều nhàn nhạt nhưng ít nhiều cũng giữ phép lịch sự.
Nhưng bây giờ thật sự không xem Lục Giác ra gì.
“Nếu ông cụ Cung không tiện, vậy để lần sau cháu lại tới thăm.”
Lục Giác cũng không muốn Tống Chiết Ý khó xử, cười yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-hoa-hong/3483292/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.