Tống Chiết Ý và ông Vương hàn huyên vài câu, đưa mắt nhìn ông cụ mặt mày hớn hở rời đi, rồi tiếp tục đi về hướng Nhà Ngói.
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, trên không trung có những bông liễu màu trắng, giống như được bọc một lớp viền vàng.
Tống Chiết Ý làm nhiếp ảnh gia, tuy rằng không mang theo máy ảnh, cũng nhịn không được mà lấy điện thoại ra. Vừa chỉnh khung vừa chụp, tức khắc ghi lại cảnh sắc xuân trôi qua.
Rẽ qua khúc cua, ống kính xuyên qua một hẻm nhỏ hẹp, rẽ đến bên tường đá rộng mở ở phía trước.
Nhìn thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện dưới chân tường, mặc áo khoác đen quần jean nhạt màu.
Nụ cười trên mặt Tống Chiết Ý biến mất.
Bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
Người đàn ông trong ống kính lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó cất bước đi về phía cô vài bước, lại dừng ở đầu ngõ hẹp kia.
Tống Chiết Ý để di động xuống, nhìn người cách cô vài bước.
“Thật trùng hợp.”
Lục Giác mỉm cười với cô.
Quả thật trùng hợp đến mức thái quá.
Tống Chiết Ý bất động khoảng tầm nửa phút, lông mày dần nhíu chặt, ánh mắt nhìn Lục Giác cũng nhiễm vài phần bối rối.
Quá mức trùng hợp, Lục Giác sẽ không cho rằng mình đang theo dõi anh chứ.
Sao cô lại xui xẻo như vậy, chuyện này cứ lặp đi lặp lại trên người cô.
Lần trước ở London thì bị Lu Lili bịa đặt, cũng may Lục Giác không biết cô, lần này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-trom-hoa-hong/3483291/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.