Chương trước
Chương sau
Hứa Gia Mộc ngừng bước chân, lấy di động ra, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, là dãy số mới, anh dừng một giây, mới tiếp nghe.
-
Tống Tương Tư đứng ở một chỗ, khoảng cách Hứa Gia Mộc không xa, lúc di động của anh vang lên, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn về phía anh một cái, sau đó liền nhìn thấy anh nghe điện thoại, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, sau đó liền xoay người, không rên một tiếng chạy về phía bên ngoài khách sạn.
Phản ứng kia của Hứa Gia Mộc, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, Tống Tương Tư do dự một chút, cũng đuổi theo.
Lúc Hứa Gia Mộc khởi động xe, Tống Tương Tư mở cửa xe ra ngồi vào trong, anh quay đầu nhìn cô một cái, lại không đuổi cô xuống xe, mà trực tiếp thải chân ga, chuyển động tay lái.
Dọc theo đường đi, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư không nói chuyện với nhau, tốc độ lái xe của Hứa Gia Mộc rất nhanh, Tống Tương Tư có thể cảm giác được rõ ràng tay nắm tay lái của anh, đang không ngừng run lên.
Xe cuối cùng dừng ở trước cửa bệnh viện Nhân Dân, Hứa Gia Mộc xuống xe, không phải là chạy về phía phòng cấp cứu, mà trực tiếp chạy về phía nhà xác hẻo lánh.
Cửa nhà xác, có một người mặc bộ đồ cảnh sát đang đứng, như là biết Hứa Gia Mộc, nhìn thấy anh đi tới, lập tức dẫn anh đi vào.
Tống Tương Tư đứng ở cửa nhà xác, rõ ràng cảm giác được bên trong thổi tới âm khí, bước chân của cô hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn mại bước chân đi vào theo.
Người mặc bộ đồ cảnh sát dẫn Hứa Gia Mộc đi tới một chiếc giường gần cửa sổ, ngừng lại.
Trên giường đặt một khối thi thể, bên trên che một tấm vải trắng.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm tấm vải trắng thật lâu, cuối cùng mới mới đưa tay ra, xốc lên, lộ ra khuân mặt bình tĩnh tái nhợt của Hàn Như Sơ.
Người cảnh sát đứng một bên lên tiếng nói: “Bà ấy cắn lưỡi tự sát, đầu lưỡi không bị cắn sâu, coa thể là do bà ấy không muốn sống nữa chăng, dùng máu sặc chết chính mình.”
Tống Tương Tư theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Vẻ mặt người đàn ông rất trầm tĩnh, nhìnt chằm chằm Hàn Như Sơ, thủy chung không có lên tiếng nói một câu nói.
Nhà xác rất yên lặng, đại khái qua năm phút đồng hồ, Hứa Gia Mộc mới buông lỏng tay cầm tấm vải trắng ra, sau đó lui từng bước, nói: “Liên hệ hoả táng đi.”
Âm thanh của anh rất bình tĩnh, nhưng mà Tống Tương Tư đứng ở bên cạnh anh, trước lúc anh sụp mi mắt xuống, thấy được đáy mắt anh có một chút nước mắt hiện lên.
-
Hàn Như Sơ là con gái một, sau khi gả cho Hứa Vạn Lý, tài sản của Hàn gia cũng đều ở Hứa gia.
Sau khi ba mẹ chết, Hàn Như Sơ cùng thân thích ở Hàn gia không liên hệ nhiều.
Vốn Hàn Như Sơ có quan hệ khá tốt với một số người, nhưng mà sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thủ đoạn độc ác, thân bại danh liệt, mọi người không liên hệ với bà, bà cũng không liên hệ với bọn họ, lâu ngày, bên người ngay cả một người bạn tốt cũng không có.
Khi còn sống, không có quen biết bao nhiêu người tốt, sau khi chết, lại làm sao có khả năng sẽ có người thân đến chăm sóc trước lúc lâm chung.
Liền ngay cả chồng của bà Hứa Vạn Lý, ở nước ngoài đều liên hệ không được.
Cho nên, cuối cùng cho dù là bà đã chết, một người thân duy nhất tới chăm sóc trước khi lâm chung, cũng chỉ người mà bà vẫn cho là phản bội bản thân, đứa con mà bà từ bỏ.
Hứa Gia Mộc không tổ chức tang lễ cho Hàn Như Sơ, lễ tang là cho người ta tưởng niệm, mà cả đời của mẹ anh, sống trong tính toán, sống trong hận thù, sống trong không cam lòng, cho dù là tổ chức tang lễ, cũng chỉ là một hồi chê cười.
Từ lúc Hàn Như Sơ hoả táng, đến lúc chôn cất suốt đêm, toàn bộ quá trình Tống Tương Tư đều ở bên cạnh Hứa Gia Mộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.