Thiên Sơn Môn, một môn phái tồn tại đã hơn ngàn năm, nghe đồn tổ sư của Thiên Sơn môn là một cái thế thần giả, tu vi cực cao, khi người ngao du đến ngọn Thiên Sơn này liền thấy cảnh vật tuyệt đẹp nơi đây, lại cảm thấy linh khí ở đây tràn trề nên quyết định đừng chân và sáng lập ra một môn phái lấy tên ngọn núi này. Tại đây người thu nhận năm người đệ tử, trăm năm sau những đệ tử của ông đều là hùng bá một phương, đem Thiên Sơn môn phát quy quan đại, danh tiếng lẫy lừng. Đến hôm nay, Thiên Sơn môn vẫn như xưa, sừng sững không ngã, nhân tài lớp lớp, cường giả như mây, nghe nói môn chủ đương nhiệm cũng là một nhân tài tuyệt thế, chưa quá năm mươi đã là một Nhập Thần cảnh giới, ở trên Tịnh Nguyên đại lục này là một trong mười cường giả đứng đầu, người người kính phục....--" Aaa.. Huynh nhìn xem, đây chính là Thiên Sơn môn...".
Lâm Hoài cùng Nhạc Phi đi tới một cánh cổng lớn bằng đá với hai trụ đá khổng lồ, hai ba người ôm không suể, trên thân trụ điêu khắc rồng bay phụng múa vô cùng hoa mỹ, phía bên phải cánh cổng là một khối đá lớn, trắng tinh như ngọc, một mặt bị gọt phẵn không biết là loại binh khí sắc bén nào làm ra, trên mặt phẳng khắc ba chử lớn Thiên Sơn Môn, ba chữ này khí thế uy nghiêm, khiến người vừa nhìn đã kinh hồn bạc vía, nếu nhìn lâu sẽ bị tổn thương linh hồn, không biết là do cao nhân nào làm ra, dù cho lúc này cảnh sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-thien-gioi/21252/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.