" Được rồi, ta không sao, ta sẽ cùng nàng đi gặp phụ mẫu nàng, dù họ có đồng ý hay không ta cũng sẽ đi...".
Hắn lắc đầu ão não, nội tâm bất đắc dĩ không thôi, trong lòng rối như tơ vò, hắn thật không muốn đi chút nào. Thế nhưng thái độ cùng lời nói của hắn lại làm nàng động lòng, còn tưởng là hắn vì nàng mà hi sinh, dù có khó khăn cách mấy cũng sẽ vượt qua, nàng nhìn hắn cảm động suýt nữa thì khóc luôn rồi.
--" Huynh yên tâm, huynh có lòng với ta như dậy chắc chắn phụ mẫu ta sẽ không làm khó huynh đâu..".
Nàng cầm lấy tay hắn, ánh mắt nhu tình tràn trề.
--" Ừm, ta cũng mong như dậy, được rồi nhà nàng ở đâu, àh mà ta còn chưa biết tên nàng là gì...".
Hắn thở dài một cái lại quay sang hỏi nàng.
--" Ách, ta ta quên mất, ta tên là Hồ Nhạc Phi, còn huynh..".
Nàng nghe hắn nói thì giật nẩy mình, chợt nhớ ra là nãy giờ chỉ lo đuổi đánh mà không để ý cái gì hết, cả tên hắn cũng không thèm hỏi. nghĩ lại trên mặt nàng thoáng qua nét ngại ngùng.
--" Nhạc Phi, tên thật đẹp..".
Hắn gật gù khen ngợi một tiếng làm đôi má nàng ửng hồng kiều mị.
--" Nhà nàng ở đâu...".
Hắn nở nụ cười điềm đạm hỏi.
--" Nhà mụi ở Thiên Sơn...".
Nàng chỉ tay về phía ngọn núi cao ở gần đó mĩm cười nói.
--" Thiên Sơn, chẵng lẽ nhà mụi là ở Thiên Sơn môn...".
Hắn hoài nghi nhìn nàng.
--" Ừm, mụi ở thiên sơn môn.. huynh cũng biết thiên sơn môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-thien-gioi/21251/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.