Không khí trong phòng im lặng đến có chút xấu hổ. Cố Miên âm thầm cân nhắc có lẽ cô nên đi nói chuyện một chút cùng Hạ phu nhân về căn bệnh thích sạch sẽ của Hạ Tuấn Khiêm, vì dù sao nếu sau này ở chung một nhà với anh mà cô không hiểu gì hết thì rất khó xử nha.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vô tình vang lên làm phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người họ. Cố Miên có chút xấu hổ mà liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, giải thích: "Tôi quên tắt báo thức trên điện thoại." Âm thanh báo thức giờ này vang lên có nghĩa là bình thường giờ này chính là giờ Cố Miên phải đến lớp, cô luôn dậy vào giờ này.
Hạ Tuấn Khiêm quay đầu nhìn ánh sáng mơ hồ bên ngoài chiếu qua ô cửa sát đất, thản nhiên nói: "Nếu tỉnh rồi, vậy liền dậy thôi."
Nói xong, liền từ ổ chăn ấm áp ngồi dậy, theo động tác đứng lên của anh, một làn gió lạnh lẻn chui vào trong chăn khiến Cố Miên nháy mắt lạnh run cả người. Đúng là nhiệt độ trên núi vào sáng sớm thật lạnh.
Hạ Tuấn Khiêm nhìn cô một cái, mở miệng, "Lạnh sao?" Vài sợi tóc trên trán hơi hơi che đi ánh mắt của anh, Hạ Tuấn Khiêm trong ấn tượng của Cố Miên luôn là loại người thanh lãnh tự phụ, trang phục kiểu tóc của anh đều luôn tỉ mỉ, cô thật chưa có từng gặp qua bộ dạng mới rời giường của anh như thế này bao giờ.
Nhìn anh, cô không khỏi sửng sốt một chút, hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-thay-the-cua-ha-tien-sinh/2877647/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.