Chương trước
Chương sau
Thượng Quan tiểu thư vẻ mặt thờ ơ nhưng sâu bên trong lòng chính là sự khổ tâm không thể nói ra. Cô nhìn người mà mình gọi là cha suốt hơn 20 năm trời đang trìu mến chặn trước cửa dường như không muốn cho cô vào nhẹ nhàng lên tiếng
'' Con về nhà tất nhiên là để ngủ''
'' Nơi này không phải khách sạn, không chứa chấp được con đâu''
Nói xong, ông thâm tình đóng mạnh cửa
Thượng Quan Hiểu Tuệ đứng ngây người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi nghe được âm thanh khoá trái thì cô dường như đã biết rõ
Bây giờ có thấm thía câu mà ông bà xưa hy nói ' con gái như bát nước đổ đi' cũng đã muộn
Trời tuy đã sang xuân nhưng buổi tối gió vẫn lạnh xé lòng. Nhưng đối với Thượng Quan tiểu thư mà nói, sự lạnh lùng của chính người cha ruột mới là thứ khiến cho tâm can cô đau rỉ máu
Cô vừa cam chịu lại vừa không thể nào chấp nhận sự thật. Hiểu Tuệ lao đến đặt tay lên cánh cửa bằng gỗ dày và lạnh kia không ngừng trút ra hết những lời ai oán
'' Cha làm gì vậy hả, mau mở cửa cho con vào!!!''
Có việc gì mà lại khiến một người tàn nhẫn với máu mủ ruột rà của mình như vậy? Thượng Quan Hiểu Tuệ không hiểu, cô càng không muốn hiểu. Vì cô biết lý do mà cha mình đưa ra cũng chỉ khiến lòng cô thêm nguội lạnh
Quả đúng là vậy, từ phía sau cánh cửa kia âm thanh của Thượng Quan lão gia vang lên, câu từ dứt khoát đến đẫm lệ
'' Đến nhà Tuấn Kiệt mà ngủ''
Từ giây phút đó, cô đã biết mình bị bán rồi còn đâu. Thật không ngờ cha lại nhẫn tâm vứt bỏ cô đến thế
'' Cha, cha làm vậy mà được à?''
Thượng Quan Hiểu Tuệ bất lực, cô không còn có thể miêu tả trạng thái của mình lúc bấy giờ cho nên đành phải dùng đến hành động để trút bỏ hết mọi ưu phiền
Cánh cửa đáng thương bị cô giẫm đạp không thương tiếc, nhưng nó nào có tội tình gì kia chứ
Đối với cô mà nói, lý do đó vẫn chưa đủ thuyết phục cô dừng chân. Thượng Quan tiểu thư dùng toàn lực để đá, chỉ mong nó sẽ nhanh chóng hư hỏng để bản thân được mau chóng vào nhà
Trương Tuấn Kiệt đứng phía sau đợi cô đã hạ lửa liền nhanh chóng lên tiếng
'' Hay là thế này, em đến nhà anh đi. Ngày mai hãy về nhà nói chuyện với cha''
Kết quả cô đứng đó thêm nửa tiếng chỉ để đập phá cánh cửa đáng thương. Do đã thấm mệt nên liền thuận theo ý anh, trước khi rời đi còn không quên nhắn nhủ với cha mình
'' Sau này mẹ có giận dỗi thì con cũng sẽ không bênh cha nữa đâu!!!''
Thượng Quan Hùng ngồi trong nhà ung dung uống trà, nhìn ra bên ngoài thấy con gái đã bước lên xe rời đi chỉ có thể tự an ủi bản thân
Chỉ cần con hạnh phúc, dù có ghét bỏ cha cũng sẽ không oán thán gì
Sau khi mỉm cười nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, ông liền ra ngoài vườn chơi golf như thể chưa có chuyện gì xảy ra
Thượng Quan Hiểu Tuệ đến nhà anh, tâm trạng vẫn còn rất khó chịu. Vốn dĩ được đi mua những món mà bản thân yêu thích thật sự rất vui, cho đến khi bị cha ruột đuổi đi
Hừ, ngay cả cha cũng không chứa chấp thì sau này cô phải làm sao đây?
Hiểu Tuệ ngồi trên ghế sofa ai oán đọc tiểu thuyết liền nhanh chóng vực dậy tinh thần. Trương Tuấn Kiệt đi vào nhà bếp lấy cho cô vài món tráng miệng và nước ép
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú vào quyển sách, ân cần đưa đến miệng cô một miếng bánh. Hiểu Tuệ rất thoải mái đón nhận đặc quyền này, vừa đọc được sách lại vừa có thể ăn. Quan trọng hơn không làm dây bánh vào sách đang đọc, thuận tiện biết bao
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.