Lúc Đan Tâm lướt qua hành lang đi về phía cầu thang bên kia để lên tầng hai, tâm mắt cô dường như đã nhìn thấy ai đó, ban đầu còn không nhận ra vì anh ta cúi mặt, nhưng nhìn kỹ thì rất giống một người.
“Tu Kiệt…?”
Doãn Đan Tâm quay đầu lại nhìn, lưỡng lự một hồi rồi mới chậm chạp xoay người đi tới.
Người nọ ôm lấy bụng, tay vịn vào bức tường, đau đớn đến chảy cả mồ hôi lạnh, lúc Đan Tâm chạy tới đỡ anh ta, nhìn rõ gương mặt Tu Kiệt cô hốt hoảng đỡ anh đứng thẳng lên nhưng cơn thắt trong dạ dày khiến anh không cách nào đứng thẳng được.
“Tu Kiệt, anh cố lên, em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ”
Nhìn bộ dạng Tu Kiệt đau đớn, sắc mặt tái nhợt, người gầy đi trông thấy, Đan Tâm đột nhiên cảm thấy có lỗi nhưng không rõ là lỗi gì.
Có lẽ anh cùng cô trải qua sinh tử, cô lại chẳng chịu tới thăm anh cho dù là một lần.
“Bác sĩ, bác sĩ…Ở đây có người cần cấp cứu!”
Đan Tâm bật khóc gọi lớn nhưng vì ban đêm nên không có nhiều người, khu vực của bọn họ lại vắng hoe, sợ là muốn tìm thấy người phải đi qua dãy bên kia, Đan Tâm lại không có điện thoại di động, bất lực cùng đau đớn, cố gắng lết từng bước nhỏ đưa anh đi cấp cứu.
Thân thể Tu Kiệt tuy gây gò nhưng vẫn rất cường tráng, ít nhất là cao lớn hơn cô khiến Đan Tâm đỡ anh giống như đá tảng, anh lại còn đang đau bụng co gập người lại khiến cho sức nặng càng đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175349/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.