Do tay bị đau nên Đan Tâm không thể chép bài được, có những môn thì chép rất nhiều, có môn lại chẳng phải chép gì, cũng may đầu ngón tay của cô vẫn cử động được nên có thể chép bài bằng máy tính.
Doãn Đan Tâm chép xong một môn đầu ngón tay của cô giống như bị cứng lại, các khớp tay dường như chỉ một tác động nhỏ cũng nghe tiếng “rắc rắc”.
“Này, Đan Tâm, cậu vừa chui từ chiến trường nào về thế? Mình mẩy thương tích đến nhường này?”
Trịnh Mỹ Lâm cười trêu cô.
Tính ra là cô bị đánh ghen đó.
Doãn Đan Tâm thở dài gục đầu lên bàn: “Ác chiến…
Là cuộc ác chiến nhất tớ từng thấy!”
Nhìn bộ dạng uể oải có phần đáng yêu của Doãn Đan Tâm làm Tu Kiệt bất giác bật cười nhưng bị Trịnh Mỹ Lâm phát hiện, cô đưa ngón trỏ chỉ chỉ: “Nè he, anh cười cái gì hả? Anh đang vui vẻ khi nhìn thấy Đan Tâm bị như thế sao?”
“Không có…
Anh…”
Tu Kiệt cứng họng.
“Chứ còn gì nữa? Rõ ràng em vừa nhìn thấy anh cười xong mài”
Trịnh Mỹ Lâm chặn họng hắn.
Doãn Đan Tâm nghiêm túc ngồi dậy nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ rồi quay sang giả vờ tát vào má Trịnh Mỹ Lâm một cái.
“Cậu chỉ giỏi suy diễn!”
“Mà nè, Tu Kiệt, từ lúc quen anh em vẫn chưa nghe anh giới thiệu về gia đình anh bao giờ, từ lúc vào đại học ba chúng ta thân thiết như hình với bóng nhưng chẳng hiểu rõ về nhau!”
Trịnh Mỹ Lâm chẹp miệng.
“Gia đình anh á? À thì…
Sửa chữa, là sửa chữa nhà ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-the-la-tre-con/1175276/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.