Trong lúc xung đột đang xảy ra thì có một người là phóng viên trà trộn vào, mục đích ban đầu chỉ là theo dõi Hạ Mạn để săn tin của cô ta nhưng bây giờ lại xuất hiện cả Hạ Hàn nên hắn gắt gao chụp ảnh của cả hai. "Này anh bạn..." Chu Lãng bất thình lình đứng ở phía sau vỗ vai một cái "bộp" làm hắn giật mình. "Anh là trợ lí Chu... vậy có nghĩa người đàn ông đó là..." Phóng viên vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Lam Thần Vũ nhưng chưa kịp đã bị Chu Lãng tóm cổ kéo đi. "Chúng ta đi uống tí cà phê đàm đạo nào" Chu Lãng nở nụ cười nghề nghiệp. Thấy Chu Lãng đã giải quyết xong kẻ săn tin, Lam Thần Vũ mới yên tâm xử lí đến chuyện chính. Anh ném ánh mắt cảnh cáo cho Hạ Mạn để ả tự biết thân phận cút khỏi đây rồi nhìn xuống thấy gương mặt đầy sẹo của cô thì không khỏi xót xa, dịu giọng nói: "Tôi đưa em về." Hạ Hàn cúi gằm mặt né tránh ánh mắt lo lắng của anh. Chợt cô nhớ lại những gì Chu Lãng kể cho cô nghe, sắc mặt cô tối đi, cô đẩy nhẹ bàn tay của anh đang yên vị trên cánh vai mình ra, thái độ có phần hơi lạnh nhạt: "Tôi có thể về với Trần Khinh. Lam tổng không cần phải đích thân đưa đón một nghệ sĩ đã hết thời như tôi đâu." "Em biết tất cả rồi sao?" Hạ Hàn gật đầu, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng biết lí do vì sao Lam Kỳ Ngôn lại bắt tôi." "Có lẽ em thật sự hiểu lầm rồi" Lam Thần Vũ đột nhiên trở nên lãnh đạm, nắm tay cô kéo đi, "Về nhà với tôi." "Bát Giới! Em có sao không?" Đột nhiên Trần Khinh hét lên thất thanh làm mọi người đều giật mình. Hạ Hàn hoảng hốt ngồi khuỵu xuống ôm lấy Bát Giới, tay vuốt vuốt tấm lưng nhỏ đang run rẩy, nước mắt bắt đầu ứa ra: "Bát Giới, em sao vậy? Đừng dọa chị." Cô quay qua kéo tay Trần Khinh: "Thuốc! Cho Bát Giới uống thuốc đi!" Lam Thần Vũ nhíu mày nhìn tình trạng vật vã của Bát Giới, anh lập tức ngăn lại khi thấy Trần Khinh định lấy thuốc trong lọ "stomach" cho vào miệng cậu bé: "Đừng uống thuốc này, e rằng đây không phải bệnh dạ dày bình thường, phải đưa đứa bé đến bệnh viện!" Dứt lời, anh ngồi xuống bế Bát Giới lên, quay sang nói với Trần Khinh: "Cậu đưa Hạ Hàn đi theo tôi." Nhìn bộ dạng tận tâm của Lam Thần Vũ, trong lòng Hạ Hàn liền cảm thấy ngổn ngang. Cô tuy lo lắng cho Bát Giới nhưng điều cô không muốn đối diện nhất chính là thân phận thật của anh. Cùng lúc đó bên ngoài trung tâm. Hạ Mạn tức tối đi về thì thấy Chu Lãng đi cùng với phóng viên. Ả giật mình khi thấy anh, trong đầu liền nhảy số về người đàn ông bênh vực Hạ Hàn. Loading...
Ả nghi ngờ những chuyện này không phải trùng hợp nên lén lút theo dõi anh để nghe lén. Chu Lãng dồn phóng viên vào ngõ cụt, tay đưa lên đẩy nhẹ gọng kính, hai mắt híp lại vì cười: "Giao cho tôi tất cả những tấm ảnh anh đã chụp." Phóng viên gượng cười để che giấu sự chột dạ. Hắn định giao mấy tấm ảnh này cho biên tập để lãnh thưởng nhưng lúc này lại được Chu Lãng ngỏ lời nên được nước tranh thủ: "Anh ra giá bao nhiêu?" Chu Lãng "Ồ" một tiếng, bình thản hỏi: "Anh muốn tống tiền tôi?" Hắn nhìn vẻ ngoài thư sinh nho nhã của Chu Lãng thì lầm to, cho rằng lợi dụng mấy tấm ảnh để tống tiền là đúng đắn. "Trợ lý Chu, phóng viên chúng tôi cũng chỉ dựa vào công việc săn tin này mới có thể kiếm sống qua ngày. Anh không muốn tin tức nội bộ của công ty truyền ra ngoài thì chìa một khoảng tiền ra bịt miệng tôi là được ngay. Anh là trợ lý tổng tài, đãi ngộ chắc chắn rất cao. Chi tiền để bảo vệ danh tiếng cho diễn viên của công ty cũng xem như là bảo vệ công ty rồi." "Ban đầu anh chỉ định kiếm chút tiền từ việc điều tra đời tư của Hạ Mạn, nhưng sau đó thấy Hạ Hàn có giá trị hơn nên quyết định tống tiền tôi sao?" Bị Chu Lãng nói trúng tim đen, hắn đổ mồ hôi: "Dù... dù sao cả hai người bọn họ đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, còn người đàn ông thần bí đó chắc chắn có liên quan đến Lam Vũ Thần Hoa, nếu truyền ra ngoài anh cũng sẽ bị liên lụy." "Tại sao tôi lại bị liên lụy được chứ?" "Vì anh là trợ lí của tổng tài." "Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn." Phóng viên nghe vậy thì sáng mắt, định bụng sẽ có được một đống tiền Chu Lãng nhếch mép, anh cởi bỏ cặp kính nhét vào túi quần, sau đó móc trong túi áo ra một khẩu súng ngắn rồi gắn ống giảm thanh. Mỗi hành động diễn ra đều vô cùng chậm rãi giống như chẳng thiết gấp gáp mà đùa bỡn với sinh mạng rẻ rúng của kẻ trước mặt. Hạ Mạn nghe lén từ đầu đến cuối cũng không moi được thông tin gì quan trọng song trước khi bỏ đi ả nghe thấy tiếng của kim loại, quay đầu lại nhìn thì điếng hồn suýt chút hét lên nhưng ả may còn lí trí kịp thời tự bịt miệng mình lại. "Cái quái gì? Trợ lý Chu là xã hội đen?" Chu Lãng thừa biết có "con chuột nhắt" đang bám đuôi. Anh chĩa nòng súng vào giữa trán của phóng viên, cố tình nói lớn để cảnh cáo Hạ Mạn đang núp ở góc tường: "Dùng cái này bịt miệng anh được không?" Mười phút sau. Chiếc Audi trắng phanh gấp trước cổng bệnh viện. Bát Giới được đưa vào phòng cấp cứu. Một tiếng sau bác sĩ bước ra. Ông nhìn Hạ Hàn và Trần Khinh rồi đến Lam Thần Vũ đứng phía sau. Thấy Lam Thần Vũ gật đầu cho phép, ông mới dám nói: "Cậu bé bị ung thư dạ dày. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng bệnh tình khó có thể cứu chữa. Thời gian của cậu bé chỉ còn lại một năm, người nhà hãy cố gắng động viên để cậu có thể sống vui vẻ quãng đời còn lại." Hạ Hàn trợn mắt, cơ thể vô lực loạng choạng ngã vào người Lam Thần Vũ. "Hạ Hàn, không sao chứ?" Anh lo lắng đỡ lấy vai cô. Hạ Hàn nhắm mắt hít thở không thông, nức nở nói: "Bát Giới chỉ là một đứa trẻ thôi, sao lại như vậy được..." Khóc một lúc rồi Hạ Hàn ngất luôn trong vòng tay của Lam Thần Vũ. Anh thở dài bế cô lên, cái đầu nhỏ ngoẹo vào ngực anh, trên gương mặt còn lấm lem nước mắt. "Vất vả cho em rồi" Lam Thần Vũ xót xa nhìn Hạ Hàn tiều tụy. Đoạn cất bước rời đi thì bị Trần Khinh ngăn lại, "Không được đi!" Trần Khinh chạy lại đưa tay chặn trước mặt Lam Thần Vũ. Lam Thần Vũ vô cảm đối diện với khí tức kiên định của cậu thanh niên: "Chuyện gì?" "Anh có phải là tổng tài của công ty giải trí Lam Vũ Thần Hoa, tổng giám đốc Lam Thần Vũ?" Lam Thần Vũ im lặng thay cho câu xác nhận. Trần Khinh đột ngột quỳ xuống trước mặt anh làm anh hơi bất ngờ. "Cậu có ý gì?" Lam Thần Vũ lạnh giọng hỏi. "Xin anh, cứu Bát Giới đi. Tôi không có tiền..." "Bác sĩ đã nói rồi. Thay vì cậu ở đây quỳ gối cầu xin tôi thì chạy đi làm Bát Giới vui vẻ đi, ít nhất cậu bé còn có thể sống thêm được." Nói rồi Lam Thần Vũ trầm mặc bỏ đi. "Hạ Hàn có thẻ của mình, đến khi cô ấy tỉnh lại cũng sẽ làm việc đó thôi." Trần Khinh vẫn quỳ ở đấy cho đến khi Lam Thần Vũ đi mất, mặt mũi cậu từ lúc nào đã lấm lem nước mắt. Hai tay nắm chặt thành cùm chì chiết vào đầu gối làm nhăn cả một góc quần rách. "Không lẽ chỉ còn cách quay trở về nơi đó thôi sao..." "Này cậu!" Chu Lãng từ đâu xuất hiện gọi Trần Khinh với chất giọng ôn hoà thường nhật, "Quỳ từ nãy giờ đã thấy đau đầu gối chưa?"
Anh hơi khom người chìa tay ra có ý tốt đỡ Trần Khinh đứng lên nhưng cậu lại thẳng thừng hất tay anh ra. Chu Lãng cười khổ, nhún vai hỏi: "Có thể cho tôi biết tôi đã làm gì cậu không?" "Thấy chết không cứu!" Trần Khinh quăng lại một câu duy nhất rồi ngoảnh mặt bỏ đi. "Đường đường là Trần Nhị thiếu gia sao lại lâm vào bước đường tay rách áo ôm thế này? Chỉ cần quay về Trần gia không phải đã có tiền rồi sao?" Trần Khinh ngay lập tức quay phắt lại, nhìn dáng vẻ ung dung đứng dựa vào tường của Chu Lãng với nét mặt tự mãn, nỗi nghi hoặc trong lòng cậu càng dâng cao: "Anh nói như vậy là có ý gì?" "Trần Khinh thiếu gia vốn phải ở nước ngoài du học, sao bây giờ lại lăn lê đầu đường xó chợ quỳ gối cầu xin Lam thiếu của tôi?" "Tôi không hỏi anh việc này!" Trần Khinh quát lên, "Tại sao anh lại biết tôi là con trai thứ hai của nhà họ Trần? Anh rốt cuộc là ai?" "Trần Hạo là bạn của tôi, cả hai chúng tôi đều là cấp dưới của Lam thiếu" Chu Lãng huých lưng ra khỏi bức tường nhám hơi lạnh, đi lại đặt tay lên vai Trần Khinh nói, "Trần Hạo nhờ tôi nói với cậu, đừng tốn công đi tìm anh ta nữa, thay vào đó nên hiếu thảo làm vui lòng Trần lão gia và phu nhân mà tiếp quản công ty đi. Bây giờ Trần gia chỉ có một mình cậu là đích tử thôi." Sống lưng Trần Khinh run lên bần bật, mặt biến sắc rất tệ: "Anh ấy thật sự chọn con đường đó sao?" "Có lẽ con đường đó thích hợp với cậu ta hơn?" "Nhưng tại sao anh ấy lại biết tung tích của tôi? Các người điều tra tôi sao?" "Chà... ai biết được chứ." Chu Lãng mỉm cười bí ẩn, vỗ hai cái lên vai Trần Khinh rồi vẫy tay bỏ đi. Chợt anh sựt nhớ ra một chuyện nên dừng lại: "À còn nữa, đừng can thiệp vào mối quan hệ của Hạ Hàn và Lam thiếu, cậu không có khả năng giúp cô ấy đâu." Ra đến cổng bệnh viện, Chu Lãng ngồi vào một chiếc Ferrari đỏ. Trong xe đã có sẵn một người ngồi chờ anh, thấy anh quay trở lại liền hỏi: "Có chuyện gì xảy ra không?" Chu Lãng lắc đầu, anh gọi anh ta hai tiếng "Trần Hạo". "Tôi gặp Trần Khinh rồi. Cậu ấy quả nhiên đi cùng với Hạ Hàn, còn có một thằng nhóc bụi đời bị bệnh nữa." Trần Hạo nghe nhắc đến tên em trai thì lòng dạ trùng xuống, anh vò vò mái tóc nhuộm nâu gảy đỏ, cười cho qua chuyện. "Cũng đã chuyển lời của cậu rồi. Trần Khinh tỏ ra rất không cam tâm." Trần Hạo vẫn không nói lời nào, đạp xe chạy đi. "Cứ nhắc đến em trai là cậu lại im như thóc" Chu Lãng chống tay lên thành cửa liếc xéo người vẫn đang tập trung lái xe, "Từ đầu tôi đã không ưa người kiệm lời như cậu rồi." Lúc này Trần Hạo mới lên tiếng: "Lam thiếu của cậu cũng rất kiệm lời. Cậu giống Lam lão đại, rất ồn ào. Chúng ta đáng lí nên đổi boss cho nhau." Chu Lãng nghe nói thì bật cười. Anh đưa chân đạp vào lưng ghế trước: "Đừng nghĩ lấy xe cho tôi đi nhờ thì muốn nói gì là nói nhé. Dám nói Kỳ Ngôn lắm mồm, không sợ tôi mách lại cho cậu ta sao?" "Trần Khinh có quan hệ gì với Hạ Hàn vậy?" Chu Lãng thấy Trần Khinh bắt đầu nói vào vấn đề nên cũng bỏ qua mấy chuyện phiếm. Anh đẩy nhẹ cặp kính theo thói quen, ngữ điệu vui đùa cũng thu lại: "Có lẽ rất để tâm đến Hạ Hàn." "Nó muốn chống lại Lam lão đại?" "Tôi không chắc nhưng sẽ ra sao nếu Trần Khinh biết anh là xã hội đen, là người đêm đó bắt cóc Hạ Hàn mang về cho Kỳ Ngôn." Trần Hạo trầm mặc thở ra hơi lạnh, giọng cũng hạ xuống: "Vẫn tốt hơn việc nó biết tôi có liên quan đến trận hoả hoạn." "Cậu không nói tôi cũng quên mất. Thời điểm Hạ Hàn vướng phải scandal thì Kỳ Ngôn vẫn còn chiếm lấy ý thức của Thần Vũ. Nhưng cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cậu lại hại Hạ Hàn ra nông nỗi này. Còn cố tình đẩy cô ấy nảy sinh quan hệ với Lam thiếu?" Trần Hạo trông qua kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Chu Lãng đang nhìn mình chằm chằm, khoé môi anh hơi nhếch lên: "Cậu hỏi để làm gì?" "Hỏi thừa. Tất nhiên là dễ lo liệu!" "Người phóng hoả là một đàn em trong nhóm của tôi, không phải tôi. Tin tức này lan truyền đến tai lão đại nhưng anh ấy không quan tâm, mặc cho Hạ Mạn muốn làm gì thì làm. Chuyện nội bộ của công ty tôi chỉ biết đến từng này thôi." Chu Lãng ghi nhận những lời của Trần Hạo. Đúng khoảng thời gian scandal của Hạ Hàn dậy sóng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do một mình anh và các bộ phận khác giải quyết, Lam Kỳ Ngôn lúc đấy không khác nào bù nhìn. Sự cố này quả thật đã khiến Hạ Hàn hiểu lầm Lam Thần Vũ. "Hy vọng Lam thiếu và cô Hạ Hàn sẽ ổn" Chu Lãng thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]