Ngoài cửa ải.
Hậu trận của quân Ngô, Tôn Kiên đang đứng quan chiến.
Đầu nam của cửa ải Thanh Ngưu chật hẹp (chỉ là tương đối chật hẹp, chứ không đến nỗi chật hẹp quá mức, dẫu sao thì cũng là quan đạo, ít nhất cũng đủ để cho hai cỗ xe ngựa cùng đi qua, hơn nữa quan đạo lại ở trong cốc, hai bên khẳng định có chỗ trống). Trên quan đạo, gần một ngàn sơn việt tinh binh do Phan Chương suất lĩnh rào rào bò lên như bầy kiến.
Sơn việt tinh binh là tinh nhuệ trong quân, bọn họ không có khôi giáp kiên cố, nhưng lại có ý chí kiên định nhất!
Giống như là người Khương ở hoang mạc Tây bộ, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt tàn khốc ở sâu trong đại sơn tạo ra sự tôn sùng của người sơn việt đối với võ lực, cùng với sự khinh thường đối với tử vong. Trên chiến trường, sơn việt binh cũng chưa bao giờ sợ tử vong, thậm chí còn cảm thấy vinh quang vì được chiến tử sa trường, những người sơn việt ngu muội có nhận thức rất cố chấp, chỉ có linh hồn của người chiến tử mới có thể được lên trời.
"Rầm rầm rầm..."
Đột nhiên, ở phía trước truyền tới một trận tiếng vang rầm rầm, giống như là sấm sét vang dội ở tận phía chân trời xa. Từ Thứ biến sắc, nói với Tôn Kiên: "Chúa công, Tây Lương thiết kỵ xuất kích rồi!"
"Hả?"
Tôn Kiên trong lòng lập tức trầm xuống.
Tây Lương thiết kỵ chỉ có vỏn vẹn bảy tám trăm kỵ, đối diện với quân Ngô tinh nhuệ với binh lực tuyệt đối, hơn nữa còn phải ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625688/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.