"Tam Tướng quân, việc lớn không tốt!"
Trần Đáo vừa mới nói dứt lời, lại có tiểu hiệu chạy vào, run giọng nói:
"Tướng quân, người… Tướng quân, người…".
Trần Đáo nghe vậy thì tim lập tức đập dồn dập, xốc cổ áo tên tiểu hiệu lên, nghiêm nghị quát:
"Đại ca của ta làm sao? Nói mau".
Tiểu hiệu rung giọng nói:
"Tướng quân người… người bị ngộ hại!"
"Cái gì!?"
Trần Đáo cả kinh, khàn giọng nói:
"Tại sao lại như vậy? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?".
Tiểu hiệu nói:
"Đại quân vừa mới tiến đến phía bắc Tân Dã chừng 50 dặm, Tào Tháo biết tướng quân đang bí mật đầu quân cho Lưu Biểu, cho nên phái sứ giả tới, cùng với trường sử Kim Thượng phát động binh biến, tướng quân không chịu theo nên bị sát hại rồi".
"Tào Tháo! Kim Thượng".
Trần Đáo nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta thề không đội trời chung với các ngươi".
"Người đâu!"
Trần Đáo vứt tên tiểu hiệu xuống mặt đất, lớn tiếng gọi.
Có tiến bước chân dồn dập vang lên, chừng hơn chục thân binh tràn vào, đứng trên đại sảnh nói:
"Tam Tướng quân có gì phân phó?".
Thần sắc của Trần Đáo vô cùng dữ tợn, mỗi câu nói mà như khóc:
"Triệu tập đại quân, giết tới Tân Dã báo thù cho đại ca của ta".
"Tuân mệnh!"
Hơn mười tên thân binh đồng ý, lĩnh mệnh rời đi.
Tiểu hiệu lúc đầu đi vào, hỏi:
"Tam Tướng quân, có triệu kiếm sứ giả của Mã Dược không?".
"Không gặp!"
Trần Đáo xúc đông tới cực điểm, vung tay lên, lạnh lùng nói:
"Trước tiên cứ báo thù cho đại ca, mọi chuyện nói sau".
Tiểu hiệu nhắc nhở:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625632/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.