Chương trước
Chương sau
Lạc Dương, phủ Đại tướng quân.
Sắc mặt Hà Tiến nghiêm trọng. Hắn nói với Hứa Du: " Tử Viễn, triều đình vừa nhận được cấp báo của quan ải, Mã Dược thực sự đã giành thắng lợi".
" Thật sao?" Hứa Du nói: " Quả nhiên không ngoài sở liệu của tại hạ".
Hà Tiến nói: " Tử Viễn, ngươi có biết Mã Dược thắng như thế nào không?"
" Dạ."
Hà Tiến trầm giọng nói: " Thằng nhãi Mã Dược đó đã hỏa thiêu thành Mỹ Tắc. Trong thành ngoài tám vạn dân còn có gần sáu vạn quân Lương châu và Ký châu, tất cả bị thiêu thành tro bụi".
" A?"
Hứa Du đột nhiên há mồm hít thật sâu, sắc mặt tái nhợt.
Hà Tiến kích động nói: " Thằng nhãi Mã Dược này thật độc ác".
Hứa Du thở ra một hơi, thần sắc trở lại bình thường, hắn bùi ngùi nói: " Đây mới chính là Mã đồ phu. Trong mắt hắn tám vạn dân chúng chỉ là con cờ có thể vứt bỏ được mà thôi".

Bắc cung Lạc Dương. Tẩm cung của Hán Linh Đế.
" Ba!"
Lưu Hoành tức giận ném bức thư xuống đất, lạnh lùng nói: " Ngày nào chưa diệt trừ được Mã Dược, Đại Hán ta chưa bình yên được ngày đó".
Vóc người xinh đẹp của Hà hoàng hậu thướt tha đi ra từ sau bức bình phong. Nàng đi tới nhặt phong thư trên mặt đất, cẩn thận đặt trên án thư rồi ôn nhu nói: " Hoàng thượng hà cớ gì phải tức giận vì phường bất nhân đó để ảnh hưởng đến long thể chứ".
Lưu hoành nói: " Hoàng hậu không biết chứ tên Mã Dược đó rất ghê tởm".
" Có chuyện gì vậy?"
" Hậu cứ đọc thư đi".
Hà Hoàng hậu vội vàng mở bức thư ra đọc đi đọc lại mấy lần, sắc mặt tái đi, nàng kinh hoàng nói: " Không phải chứ? Tên Mã Dược đó thật sự đã ngang nhiên thiêu cháy cả thành Mỹ Tắc, tám vạn dân chúng và năm vạn đại quân thành tro bụi ư?"
" Tám vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc, tuy phần lớn là người Hồ, nhưng bọn họ cũng là con dân Đại Hán". Lưu Hoành nói: " Mã đồ phu coi mạng người như cỏ rác. Trẫm lại không có cách gì trừng phạt hắn. Trẫm thật hổ thẹn với chúng sinh thiên hạ".
Hà Hoàng hậu nói: " Nếu bệ hạ đã thống hận Mã đồ phu như thế, sao bệ hạ không hạ chiếu lệnh cho các chư châu phương bắc khởi binh chinh phạt?"
" Chuyện không đơn giản như vậy" Lưu Hoành thở dài nói: " Vì trấn áp khởi nghĩa Hoàng cân. Ký châu Hàn Phức trở nên hùng mạnh. Vì trấn áp phản loạn của Bắc Cung Bá Ngọc lại xuất hiện Lương châu Đổng Trác. Vì trấn áp sơn tặc Tịnh châu Đinh Nguyên cũng trở nên hùng mạnh. Nếu lại hưng binh, cho dù có tiêu diệt được Mã Dược thì cũng lại xuất hiện một, hai Mã Dược khác. Vậy thảo phạt có ích gì?"
… Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
Địch Đạo, Lương châu, phủ tướng quân của Đổng Trác.
Lý Nho vội vã đi vào đại sảnh. Hắn ôm quyền thi lễ với Đổng Trác rồi khẽ nói: " Lý Nho tham kiến chúa công".
" Văn Tu (Tên chữ của Lý Nho) mau đứng lên." Đổng Trác vội ngoắc tay nói: " Mau tới ngồi đi".
Lý Nho tiến lên ngồi vào chỗ của mình, hắn hỏi Đổng Trác: " Chúa công vội vã cho gọi Nho tới đây chắc chắn là có tin tức của Hàn Toại tướng quân?"
" Đúng vậy" Đổng Trác nói: " Ta vừa nhận được thông báo của triều đình nói trước tiên Mã đồ phu đánh bại thủ hạ của Đinh Nguyên là Lữ Bố ở Dã Ngưu độ. Sau đó hắn quay lại thành Mỹ Tắc hỏa thiêu thành tro bụi toàn bộ ba vạn phản quân của Hàn Toại, cộng với hai vạn quân của Phan Phượng và tám vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc. Mười mấy vạn nhân mạng đã bị Mã đồ phu thiếu chết không còn một ai".
Lý Nho thất thanh: " Sao lại như vậy?"
Đổng Trác nắm chặt tay nói: " Chỉ tiếc ba vạn thiết kỵ Tây Lương đã bị táng thân nơi biển lửa cùng với Hàn Toại".
Lý Nho hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sắc mặt. Hắn trầm giọng nói: " Mã đồ phu bản tính xảo trá, lòng dạ độc ác. Hắn không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Lúc này đây mới là con người thật của hắn. Chúa công, Nho có linh cảm trong tương lai Mã đồ phu sẽ là đối thủ nguy hiểm nhất của người".
Đổng Trác thản nhiên nói: " Bản tướng quân cũng nghĩ như thế".

Từ châu, phủ đệ của Đào Khiêm.
" Oa, a, a"
Đào Khiêm vừa đọc xong công văn của triều đình cho thuộc hạ thân tín của mình, Lưu Bị dang ngồi ở ghế khách quý bỗng nhiên khóc ồ ồ. Đào Khiêm đang ngồi ghế chủ tọa và Tôn Càn, Trần Khuê, Mi Chúc, Tôn Khải vội quay nhìn Lưu Bị. Quan Vũ đang đứng sau Lưu Bị, ủ ê nói: " Huynh trưởng, có phải huynh tưởng nhớ đến tam đệ nên đau lòng khóc không?"
Lưu Bị che mặt, lắc đầu nói: " Không phải ta khóc tam đệ mà ta khóc vì mười vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc".
Đào Khiêm bùi ngùi nói: " Huyền Đức nhân nghĩa, thiên hạ hiếm có".
Tôn Càn, Trần Khuê, Mi Chúc cũng cảm thấy kính nể. Tất cả nhìn Lưu Bị, sắc mặt biểu lộ sự tôn kính.

Tiếu Huyện, phủ quan của Tào Tháo. Trình Dục, Trần Cung cùng đi vào, chắp tay thi lễ với Tào Tháo, cao giọng nói: " Dục, Cung tham kiến chúa công".
Tào Tháo vội ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ, dài thoáng hiện sự vui mừng. Hắn nói: " Công Đài, Trọng Đức các ông tới rồi. Lại đây ngồi đi".
Trình Dục, Trần Cung ngồi xuống ghế.
Tào Tháo chưa kịp lên tiếng, Trần Cung đã nói trước: " Chúa công, trung tuần tháng chín tặc khấu Thái sơn hoành hành ngang ngược, lũ Tôn Quan, Tôn Khang, Ngô Đôn, Duẫn Lễ và tám vạn thủ hạ đã tấn công đất Lỗ. Tướng quân đất Lỗ chết trận, Lỗ huyện cấp báo. Thứ sử Thanh châu Khổng Dung đã gửi công văn khẩn cấp cầu viện các châu, quận xung quanh. Đây chính là cơ hội tốt để kết giao với Khổng Dung. Chúa công, quân ta có mau chóng phát binh không?"
Tào Tháo nói: " Khổng Dung là một nhà nho lớn. Quân ta há có thể thấy chết mà không cứu sao? Nhưng hôm nay bổn quan mời hai vị tới đây là vì một chuyện khác".
" A?" Đôi mày kiếm của Trình Dục dựng lên, hắn hỏi: " Không biết chúa công muốn nói chuyện gì?"
Tào Tháo cầm một phong thư trên án thư đưa cho Trình Dục nói: " Trọng Đức, Công Thái, hãy đọc lại thư này rồi hãy nói".
Trình Dục mở thư ra, Trần Cung cũng chụm đầu vào đọc. Hai người vội vã đọc thư. Trình Dục thất thanh nói: " Mã Dược thực sự đã giành thắng lợi trong cuộc chiến Hà Sáo".
Mặt Trần Cung tái xanh, hắn trầm giọng nói: " Tên Mã đồ phu lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Vì để đánh bại đại quân của Hàn Toại và Phan Phượng hắn đã hy sinh mười vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc".
" Ai da" Tào Tháo phản đối: " Muốn làm đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết. Mã Dược làm thế cũng không có gì đáng trách".
" A" Trần Cung lộ vẻ khiếp sợ, hắn nhìn Tào Tháo hồi lâu, không nói gì, sau cùng hắn run run hỏi: " Chẳng lẽ chúa công nghĩ muốn bắt chước hành động độc ác của Mã Dược?"
Không khí trong đại sảnh có phần nặng nề. Trình Dục hết nhìn Tào Tháo, lại nhìn Trần Cung, hắn đang định nói điều gì đó thì Tào Tháo đã cười ha hả nói: " Công Thái lại nói giỡn rồi. Tháo tôi dù không dám nhận là người nhân nghĩa, nhưng hành động độc ác, man rợ như thế Tháo tôi cũng không làm được".
" Ồ" Trần Cung thở nhẹ, hắn cung kính nói: " Là do thuộc hạ đa nghi. Xin chúa công chớ giận".
Tào Tháo nói: " Công Đài, Trọng Đức, hai người nghĩ cục diện phương bắc sẽ như thế nào?"
Trình Dục nói: " Thiết nghĩ phương bắc sẽ rơi vào cảnh đại loạn".
" Hả?" Tào Tháo hỏi: " Sao Trọng Đức lại nói thế?"
Trình Dục nói: " Đương kim Thiên tử hạ mật chiếu cho Đổng Trác, Cảnh Bỉ, Hàn Phức, Đinh Nguyên bốn người khởi bốn lộ quân công phạt Mã Dược, dụng tâm rất rõ ràng, đó là sách lược dùng hổ nuốt lang, làm suy yếu thực lực của các thế lực quân phiệt phương bắc. Mặc dù cuối cùng Mã Dược giành toàn thắng nhưng Hoàng thượng tất lại ngầm ra tay tiếp".
Trần Cung nói: " Trọng Đức huynh nói rất đúng. Theo thuộc hạ thấy Thiên tử Đại Hán lại sắp ban chiếu cho các trấn quân phiệt đó thay đổi nơi trấn nhậm, khơi mào cuộc hỗn chiến giữa các trấn quân phiệt với nhau. Triều đình Đại Hán đứng giữa hưởng lợi. Nhưng Đương kim Hoàng thượng làm thế rất có thể kết quả sẽ ngược lại, giống như tự ném đá vào chân. Nhà Đại Hán sẽ suy vong mất".
Trình Dục nói tiếp: " Thực ra nếu Thiên tử Đại Hán không hạ chiếu thì thằng nhãi Mã Dược cũng sẽ không để yên. Hắn sẽ mượn cơ hội này gây chiến trước. Bởi vì Tịnh châu gần Hà Sáo nhất, thực lực của Đinh Nguyên yếu nhất trong số bốn trấn đại quân phiệt. Mã Dược rất có thể sẽ khai đao với Đinh Nguyên. Theo như Dục dự kiến không lâu nữa sẽ xảy ra cuộc chiến giữa Đinh Nguyên và Mã Dược".
Tào Tháo trầm giọng hỏi: " Theo Trọng Đức thì Mã Dược hay Đinh Nguyên sẽ chiếm thế thượng phong?"
" Bốn trấn liên quân lại còn không địch nổi Mã Dược. Đinh Nguyên là kẻ tài hèn, sức mọn chắc chắn không phải là đối thủ của Mã Dược." Trình Dục nói: " Nhưng Thứ sử Ký châu Hàn Phức sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu quân Ký châu tham gia cuộc chiến tình hình sẽ rất khác".
Trần Cung cũng nói: " Trọng Đức huynh, ở Ký châu còn có Thái thú Bột Hải Viên Thiệu, người này dựa vào danh tiếng của Viên gia đang công khai chiêu hiền đãi sĩ, hắn đã thu hút được rất nhiều nhân tài dưới trướng. Hơn nữa, vì cái chết của Lưu Ngu, Viên gia và Mã Dược kết oán với nhau. Viên Thiệu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
Trình Dục mỉm cười nói: " Công Đài huynh chớ quên Công Tôn Toản ở U châu".
Tào Tháo nói: " Nếu Hàn Phức, Viên Thiệu và Công Tôn Toản tham gia vào cuộc chiến này. Chắc chắn lần này sẽ có chuyện hay để xem".
" Thế nhưng." Trần Cung nói tiếp: " Cứ coi như Công Tôn Toản không xuất binh, Đinh Nguyên dù có Hàn Phức và Viên Thiệu trợ giúp cũng không thể đánh bại Mã Dược bởi vì Mã Dược sẽ không chính thức đối mặt với đám người Đinh Nguyên, Viên Thiệu và Hàn Phức. Hưng binh báo thù chỉ là cái cớ. Mã đồ phu còn có dụng ý khác".
Tào Tháo vỗ tay cười sằng sặc, hai con mắt nhỏ híp lại. Hắn luôn miệng nói: " Công Đài nói rất hợp ý ta. Có thể nói anh hùng gặp nhau. Ha, ha, ha".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.