Chương trước
Chương sau
" Ừ, chắc chắn như thế. Hai ngươi phải lục soát cẩn thận. nhất định không để xổng nữ nhân của Mã đồ phu".
Lương Hưng, Mã Ngoạn cười dâm đãng nói: " Chúa công yên tâm. Bọn mạt tướng nhất định không làm nhục mệnh".
Hàn Toại cười nói: " Mau đi".
" Cấp báo!" Hàn Toại vừa dứt lời thì thấy phía trước có một tên tiểu giáo Tây Lương đang đi tới. Hắn nói to: " Tướng quân, quân ta và quân Ký châu đang đánh nhau".
" Cái gì"" Hàn Toại nhíu mày. Hắn trầm giọng hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"
Tên tiểu giáo Tây Lương nói: " Quân ta phát hiện ra một kho lương thảo và quân trang quân dụng. Nhưng bọn quân Ký châu ngang ngược nói chúng phát hiện ra trước. Hai bên chưa nói gì đã xông vào đánh nhau. Cũng may tướng sĩ hai bên đều sợ làm lớn chuyện nên không dùng đao kiếm. Tình hình mỗi lúc một căng thẳng, chỉ sợ không thể khống chế được nữa".
" Bọn khốn kiếp. Đám quân Ký châu này rất ghê tởm!" Hàn Toại trầm giọng nói: " Đi, dẫn bản tướng quân tới đó".
" Tuân lệnh" Hàn Toại vừa giục ngựa đi được hai bước. Hắn đột nhiên ghìm cương nói với Mã Ngoạn: " Mã Ngoạn, ngươi lập tức tập hợp năm ngàn thiết kỵ đi theo ta".
Mã Ngoạn ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".
" Gia"
Hàn Toại hét lớn, hai chân thúc mạnh vào hông chiến mã, giục ngựa chạy đi. Phía sau hắn mấy trăm kỵ binh tùy tùng cũng giục ngựa chạy theo, theo đường phố mãnh liệt đi tới.
Đông thành Mỹ Tắc.
Thư Thụ và hơn mười thân kỵ binh hộ vệ đang chậm rãi tiến vào cổng thành. Hắn đưa mắt quan sát thì thấy trong thành kiến trúc rất đơn sơ, đều bằng gỗ, lợp liền nhau san sát. Gỗ dùng để dựng nhà vẫn còn mới, cỏ lợp mái cũng còn tươi. Nếu dùng hỏa công cũng không phù hợp lắm.
Trong những ngôi nhà bằng gỗ dọc theo lối đi chính vào trong thành có rất nhiều nữ nhân tóc rối bù, chân trần, mặc trang phục người Hồ đang chạy trốn, vừa chạy vừa sợ hãi la hét. Từng tốp năm, ba quân binh Ký châu đang đuổi theo những nữ nhân với những nụ cười hết sức dâm dãng trên mặt.
Rất nhiều tiểu giáo đi lại trên đường cười ha hả, không ai ngăn cản những hành động đó.
Thư Thụ cẩn thận quan sát và phát hiện ra tất cả mặt đất trong thành đều có màu đen. Thậm chí phần dưới cùng của tường thành bốn phía cũng có màu đen. Thành Mỹ Tắc nằm trên vùng đất vàng vì sao Mã Dược lại tốn công vận chuyển đất đen từ xa đến? Chẳng lẽ Mã Dược đặc biệt yêu thích màu đen?
Thư Thụ mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng hắn lại không nghĩ ra được cụ thể là gì.
" Tìm được rồi!".
Thư Thụ đang nghi hoặc thì phía trước vang lên một tiếng la vô cùng thê lương. Một nhóm quân Ký châu đang hò hét mang một cái cáng chạy tới.
" Quân sư, tìm được rồi. Tìm được thi thể của tướng quân Cao Lãm".
Cao Lãm tướng quân? Ánh mắt Thư Thụ sầm xuống hắn cũng không quan tâm đến việc chưa giải thích được nghi hoặc của hắn, vội giục ngựa chạy tới chỗ đám quân Ký châu kia. Thân binh của Thư Thụ vọt lên trước mở đường, đứng chắn trước mặt đám quân bộ binh Ký châu. Thư Thụ đi tới trước thi thể tướng quân Cao Lãm mới phát hiện ra nằm trên cáng. Thi thể của Cao Lãm đã biến dạng. Bụng mở phanh ra, ruột xổ ra ngoài, người chi chít vết đao thương, trên người có mấy vết thương chí mạng. Toàn thân nhuốm máu, rất khó nhận diện.
" Cao Lãm tướng quân!" Thư Thụ thở dài. Hắn trầm giọng nói: " Truyền lệnh, lập tức chặt cây làm một tấm áo quan thượng hạng. Nhất định phải hộ tống thi thể Cao Lãm tướng quân về Hà Gian".
" Quân sư!" Thư Thụ vừa dứt lời, chợt thấy Cảnh Vũ chạy đến, hắn hoảng hốt nói: " Quân sư, không hay rồi. Phan Phượng tướng quân, Phan Phượng tướng quân…".
Thư Thụ vội hỏi: " Phan Phượng tướng quân làm sao?"
Cảnh Vũ nói: " Phan Phượng tướng quân và Hàn Toại tướng quân xảy ra bất hòa. Hai bên sắp xảy ra xung đột. Hiện tại năm ngàn quân của hai bên đứng đối địch. Quân sư, ngài mau đi. Nếu chậm chễ chỉ sợ đã xảy ra việc lớn rồi".
" Hả?" Thư Thụ kinh hãi hỏi: " Sao lại xảy ra chuyện này?"

" Chúa công!" Quách Đồ bước nhanh tới trước mặt Mã Dược, hắn quỳ dạp xuống đất, buồn bã nói: " Đồ vô năng, không hoàn thành trách nhiệm chúa công giao phó, đã làm chúa công thất vọng".
Mã Dược nhảy xuống ngựa, đỡ Quách Đồ dậy. hắn trầm giọng hỏi: " Công Tắc, thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
" Ai da" Quách Đồ thở dài, đau lòng nói: " Đều do thuộc hạ nhất thời sơ suất. Không ngờ Liêu Hóa tướng quân ……".
Mã Dược cau mày hỏi: " Liêu Hóa làm sao?"
Cao Thuận nói: " Chúa công, mọi chuyện cứ để từ từ mạt tướng sẽ thuật lại".
Mã Dược giục: " Nói đi!".
Cao Thuận nói: " Chuyện này tính từ mười ba ngày trước khi chúa công dẫn quân đi vào Tử Vong sa mạc. Ngày hôm sau thám mã phát hiện tung tích của hai lộ quân Lương, Ký châu ở Lâm Nhung và Mã Ấp. hai lộ quân này tiến quân thần tốc, khí thế mãnh liệt, vượt xa dự đoán của quân ta".
" A."
" Hai đạo lộ quân đó chỉ còn cách thành Mỹ Tắc mười ngày đường, lại không có tin tức đại quân của chúa công. Quách Đồ tiên sinh lệnh cho mạt tướng trang bị binh khí cho năm ngàn tráng đinh Ô Hoàn còn lại trong thành, hộ tống nữ nhân và hài tử rời khỏi thành Mỹ Tắc, trước khi hai đạo quân Lương châu và Ký châu đến đánh thành. Tất cả nữ nhân dưới ba mươi tuổi và hài tử trong thành đều được chuyển đi".
Chỉ cần giữ lại được nữ nhân và hài tử, chúng ta vẫn còn hy vọng..
Trong mắt Mã Dược hiện lên sự tán thưởng, hắn gật đầu nói: " Nói tiếp đi".
Cao Thuận nói: " Ba ngày trước, tường thành Mỹ Tắc đã được gia cố cao bốn trượng. Lúc đó quân Mã Lương, Ký hai châu bắt đầu bao vây bốn mặt thành. Trừ năm ngàn quân chịu trách nhiệm thủ thành, năm ngàn tráng đinh Ô Hoàn đã hộ tống nữ nhân và hài tử lánh đi nơi khác, trong thành chỉ còn lại người già. Binh lực thủ thành của chúng ta ít, không đủ để quản chế nô lệ. Quách Đồ tiên sinh bất đắc dĩ phải hạ lệnh giết tất cả một vạn nô lệ".
Quách Đồ buồn bã nói: " Thuộc hạ không thể giữ lại một vạn nô lệ. thuộc hạ đã làm chúa công thất vọng".
Mặt Mã Dược xuất hiện sự nuối tiếc. Đó chính là một vạn nô lệ. Nhưng quyết định của Quách Đồ rất đúng. Nếu đổi là Mã Dược hắn, trước tình hình đó, hắn cũng sẽ hạ lệnh giết hết một vạn nô lệ đó. Dù thế nào đi nữa, tiêu diệt kẻ thù, bảo vệ vững chắc căn cứ địa Hà Sáo mới là quan trọng nhất.
" Không, Công Tắc, ngươi làm rất tốt". Mã Dược nói: " Đổi lại là bản tướng quân thì ta cũng hành động như thế".
Cao Thuận nói tiếp: " Ngay đêm đó, Liêu Hóa tướng quân tới tìm mạt tướng. Liêu Hóa tướng quân cho rằng không thể giữ được thành Mỹ Tắc, nhiều lắm cũng chỉ giữ được hai ngày. Đang thương nghị thì Liêu Hóa tướng quân đánh ngất Quách Đồ tiên sinh. Sau đó tướng quân hạ lệnh cho mạt tướng hộ tống tiên sinh ra khỏi cửa nam thành. Mạt tướng liền phái binh sĩ lợi dụng đêm tối hộ tống tiên sinh ra khỏi thành".
Mã Dược ngạc nhiên hỏi: " Tại sao lại như vậy?"
Giả Hủ nắm chặt tay: " Việc này ….. Liêu Hóa ….. ôi".
Quách Đồ thở dài nói: " Khi thuộc hạ tỉnh lại thì đã ở cách thành một trăm dặm. Thuộc hạ liền cấp tốc quay lại, được nửa đường gặp hãm trận doanh của Cao Thuận tướng quân mới biết mọi chuyện đã kết thúc".
Mã Dược hỏi Cao Thuận: " Chuyện xảy ra như thế nào?"
Cao Thuận nói: " Sau khi đưa Quách Đồ tiên sinh ra khỏi thành. Ngày hôm sau quân Ký châu bắt đầu công thành. Quân Ký châu kiêu dũng, thiện chiến, tấn công dũng mãnh. Quân ta là tân binh, vừa lâm trận đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chưa tới một ngày đã thương vong gần hai ngàn người. Quân thủ thành còn lại chưa tới ba ngàn người, tình thế rất nguy ngập. Mạt tướng vốn chủ ý cùng Liêu Hóa tướng quân tử thủ cùng thành Mỹ Tắc, thành mất thì người mất. Không ngờ trong tiệc rượu Liêu Hóa tướng quân đã hạ mê dược vào trong rượu làm cho mạt tướng mê man. Sau đó ra lệnh cho Hãm trận doanh ngay trong đêm hộ tống mạt tướng ra khỏi thành. Nhưng Liêu Hóa tướng quân ……".
Mã Dược thất thanh hỏi: " Liêu Hóa làm sao?"
Cao Thuận đau buồn nói: " Liêu Hóa tướng quân chỉ huy binh sĩ tử thủ thành. Đến khi thành bị phá đã tử chiến cùng địch quân".
" A!".
" Liêu Hóa tướng quân bảo mạt tướng chuyển đến chúa công một câu".
" Nói đi!".
" Liêu Hóa không giỏi dùng binh, cũng không kiêu dũng. Càng không thể giống như Giả Hủ và Quách Đồ tiên sinh bày mưu tính kế, quyết định thắng lợi từ xa ngàn dặm. Liêu Hóa đầu quân dưới trướng chúa công, chưa lập được công lao, nhưng ngồi ở ngôi cao Liêu Hóa thực thấy xấu hổ. Hôm nay chúa công gặp nạn. Liêu Hóa chỉ biết lấy thân này báo đáp. Chỉ lần này thôi".
" A!".
Mã Dược kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hắn tái nhợt.
Quách Đồ buồn rầu nói: " Tất cả đều do thuộc hạ nhất thời sơ sót, không kịp nói lại kế dụ địch của chúa công cho nhị vị tướng quân, gây ra tổn thất này".
" Liêu Hóa!".
Mã Dược đột nhiên ngửa mặt lên trời, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
" Bá Tề!"
" Chúa công!"
" Chúa công!"
Cao Thuận, Hứa Chử, Điển Vi, Bùi Nguyên Thiệu cuống quít tiến lên đỡ Mã Dược dậy. Một lúc lâu sau Mã Dược mới tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh, mắt toát ra sự thù hận khủng khiếp. Hắn nghiến răng nói: " Bản tướng quân thề có trời cao. Ta nhất định phải giết hết địch nhân, tuẫn táng theo Liêu Hóa".
" Đúng!".
" Giết hết địch nhân". Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
" Tuẫn táng theo Liêu Hóa".
Chư tướng ầm ầm hưởng ứng. Tất cả đứng nhìn về phía bắc, mắt hiện sát cơ. Trong khoảnh khắc tất cả tướng sĩ đều giơ cao binh khí. Hào khí bốc lên tựa như có thể làm tan băng, phá thạch, khí thế kinh thiên động địa. Đất trời cũng sợ hãi, cuồng phong cũng thấy nghẹn ngào.
Trong tiếng reo hò ngút trời, Giả Hủ gọi bốn tướng Cao Thuận, Hứa Chử, Điển Vi, Bùi Nguyên Thiệu đến bên cạnh dặn dò. Bốn tướng lập tức gật đầu. Mỗi người tự mình dẫn năm mươi tinh kỵ rời khỏi đại quân phân tán đi bốn hướng. Trong giây lát bốn nhóm kỵ binh đã biến mất trong thảo nguyên bao la.
Sau khi bốn nhóm kỵ binh đi khỏi không lâu, đại quân của Mã Dược tiếp tục hành quân, nhưng tốc độ hành quân lần này đã chậm lại. Liêu Hóa đã chết, thành Mỹ Tắc đã chết, hành quân cấp tốc cũng không giải quyết được gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.