Đã không còn đường lui nữa! Tướng quân đã nói, nếu Mỹ Tắc bị thất thủ, không những bọn họ bị mất đầu mà cả con cái của họ cũng bị chết theo, toàn bộ đàn bà, phụ nữ cũng sẽ bị lăng nhục! Vì con cái, vì thân nhân, cho dù là nông phu hèn yếu thế nào cũng trở nên dũng cảm, hung hãn không sợ một ai. " Giết!" Liêu Hóa tay cầm khiên dẫn đầu đoàn quân xông tới lỗ hổng. Trong đám bụi mù mịt khó mà nhìn rõ mọi vật, hai tên lính Ký châu xông vào đầu tiên chưa kịp nhìn rõ vật gì thì đã thấy người mình bị nâng bổng lên không, cả hai đã bị loạn thương đâm chết. " Giết giết giết ~~ " Hai đội quân ở lỗ hổng ở tường thành rốt cục cũng lao vào nhau chém giết. Chỉ một lát, tiếng hò reo, tiếng gào thảm thiết, tiếng đâm chém vang động cả trời xanh, rìu phóng qua, thương ném lại, lại có tiếng động lớn do vũ khí va chạm với lá chắn, tạo thành một mớ âm thanh cuồng loạn. Đến khi tiếng hô hào điên loạn ngớt đi, đám bụi lắng xuống, chỗ lỗ hổng hiện ra một trường chém giết thảm thiết, xác của tướng sĩ hai bên dày đặc nằm lẫn lộn tại chỗ. Trong tiếng sát phạt đinh tai nhức óc, quân lính Ký châu và quân giữ thành ngã xuống như ngả rạ, rồi tiếp tục có những binh sĩ khác lại liều mạng xông lên, rồi cuối cùng lại giống như đồng đội ngã xuống bên lỗ hổng của tường thành. Tại đây, nhân mạng thật mất đi quá dễ dàng, mỗi cái chớp mắt, mỗi một hơi thở đều có một người ngã xuống, đều có một người đang chết dần trong thống khổ. " Bành bành bành ~~ " Liêu Hóa điên cuồng vung lá chắn lao thẳng về phía quân Ký châu đông như kiến cỏ, trong chiến trường chặt hẹp thế này vũ khí sắc bén cũng không thể sử dụng hiệu quả lắm, cho dù người đâm chết quân địch cũng khó thoát khỏi bị quân địch chém chết, chỉ có vũ khí phòng ngự, lá chắn mới là vũ khí hữu dụng nhất. Lại có ba tên binh sĩ Ký châu không may bị đánh bay ra phía sau. " Tất cả lui lại để ta tới xử lý hắn." Trong đám quân Ký châu đột nhiên vang lên tiếng quát như sấm nổ. Trong chiến trường chặt hẹp, quân Ký chây khó khăn lắm mới có thể tránh ra để tạo một con đường cho một người xuyên qua. Một người mặc giáp nặng, dáng cao lớn hiên ngang xuất hiện, đó là danh tướng Cao Lãm của quân Ký châu. " Giết!" Cao Lãm hét lớn một tiếng, trường đao chém thẳng vào Liêu Hóa, Liêu Hóa hừ lạnh vung khiên chặn lại, một tiếng choang thật lớn, tấm khiên trong tay Liêu Hóa bị trường đao trong tay Cao Lãm chém làm đôi, trường đao còn dư đà chém sâu vào vai của Liêu Hóa đến cả tấc, gần như chém đứt vai trái của Liêu Hóa. " A ~~ " Liêu Hóa gào lên thê lương, đôi mắt đỏ ngầu đầy cuồng bạo. " Ừm?" Cao Lãm cố sức rút trường đao lại, nhưng trường đao vẫn ngập sâu trong áo giáp của Liêu Hóa không nhúc nhích. " Tao phải giết mày!" Liêu Hóa gào lên một tiếng hung ác đâm mạnh thiết trảo về phía Cao Lãm. Cao Lãm tránh không thoát lập tức bị thiết trảo xuyên thủng bụng, một luồng khí lạnh từ bụng truyền lên khiến Cao Lãm biết số mạng của mình không qua khỏi hôm nay. " Nha hống ~~ " Cảm giác không cam lòng trào lên, Cao Lãm nổi giận ngẩng đầu gầm lên một tiếng, trường đao trong tay đột nhiên vung lên, cánh tay trái của Liêu Hóa rơi xuống văng xa mấy bước, máu bắn tung tóe. Trong lồng ngực của Liêu Hóa người ta còn thấy rõ trái tim đang phập phồng đập. Theo mỗi nhịp đập của trái tim lại có một chùm máu tươi từ vết thương bắn mạnh ra. " Kha kha kha." Liêu Hóa như còn chưa biết đến việc này, miệng cười quái dị, thiết trảo đã đâm vào bụng Cao Lãm rút ra thật mạnh, một cái lỗ lớn đầy máu hiện ra trên bụng Cao Lãm, máu từ lỗ đó tràn ra cùng với lục phủ ngũ tạng cũng bị thiết trảo kéo theo ra ngoài. " Lão Quản, ta Liêu Hóa đến với ngươi đây, ha ha ha.." Trên cánh tay phải còn sót lại của Liêu Hoá máu tươi đầm đìa, hắn hướng về phía nam gào lên điên cuồng: " Chúa công, cho dù chết Liêu Hóa cũng không để người phải xấu hổ! Oa.." Liêu Hóa gào lên câu cuối cùng liền ôm lấy Cao Lãm hai người cùng ngã vật xuống đất, sau đó có rất nhiều đao kiếm của hai bên chém tới, chỉ chốc lát Liêu Hóa và Cao Lãm thân thể đã nát bấy, rồi bị quân sĩ hai bên dẫm đạp lên, trở thành hai thi thể lạnh lẽo không toàn vẹn. … Cửa tây thành Mỹ Tắc. Hai vạn Tây lương thiết kỵ ở cửa tây đang lập trận chờ đợi. Hàn Toại mặc giáp da, gò cương ngựa đứng trước trận. Một con ngựa phóng như bay từ góc đông nam thành đến, dừng lại trước mặt Hàn Toại báo cáo: " Tướng quân, góc đông nam thành Mỹ Tắc đã bị quân Ký châu phá rồi! Bây giờ hai bên đang chém giết tại lỗ hổng đó." " A, thật chứ? Như vậy quân ta cũng nên hành động thôi!" Nói đoạn, Hàn Toại rút trảm mã đao giơ lên quá đầu vung lên đội hình kỵ binh đen ngòm tách ra làm đôi, một đội bộ binh khiêng một cái thang công thành vội chạy ra, như một bầy ong nhằm hướng thành Mỹ Tắc xông tới. Đội bộ binh kia chỉ là kỵ binh xuống ngựa mà thôi, chứ cũng không thực sự là bộ binh, nhưng mà trên tường thành Mỹ Tắc quân giữ thành ít ỏi một cách đáng thương, Liêu Hóa đã điều động tất cả quân đội ra góc đông nam, còn lại quân phòng ngự tại các cửa khác rất mỏng, không tới một bữa cơm quân Lương châu đã lên được thành lầu. Trong lúc quân Ký châu còn đang kịch chiến với quân thủ thành ở góc đông nam thì cửa tây thành Mỹ Tắc đã mở, hai vạn kỵ binh Tây Lương giống như thủy triều tràn vào Mỹ Tắc, quân doanh Mỹ Tắc của Mã Dược cuối cùng cũng đã thất thủ! … Hướng nam cách Mỹ Tắc hai trăm dặm, Mã Dược cùng chín nghìn quân đang vội vàng quay về. Truyện được copy tại truyentop.net Giả Hủ thúc ngựa tiến lên đi song song với Mã Dược, thở dốc nói: " Theo tính toán thì Mỹ Tắc giờ đã thất thủ, kế dụ địch của chúa công cũng đã hoàn thành, lúc này Công Tắc, Cao Thuận, Liêu Hoá chắc đang dẫn quân rút khỏi Mỹ Tắc rồi!" Mã Dược nặng nề gật đầu, nghiêm trang nói: " Hy vọng Cao Thuận và Hãm trận doanh có thể chống đỡ nổi, bảo vệ được đại quân rút lui." " Cấp báo!". Mã Dược vừa nói xong, một âm thanh thê lương từ đằng xa truyền lại. Hắn cả kinh ngẩng đầu lên thì thấy Cú Đột đang giục ngựa như bay quay về. " Chúa công, Quách Đồ tiên sinh, Cao Thuận tướng quân và năm trăm kỵ binh đang ở phía trước, cách đây hai mươi dặm". " Có bao nhiêu địch quân truy kích?" " Không phát hiện địch quân". Mặt Mã Dược đanh lại, hắn đưa mắt nhìn Giả Hủ. Từ mắt cả hai hiện ra vẻ hoảng sợ. Tại sao Quách Đồ, Cao Thuận lại xuất hiện ở phía trước hai mươi dặm? Điều làm cả hai ngạc nhiên là không có địch quân truy kích. Chẳng lẽ bọn họ đã rút ra khỏi thành trước khi địch quân vây thành Mỹ Tắc? Nếu quả vậy, kế dụ dịch của hắn sẽ thất bại trong gang tấc. Trước khi Mã Dược dẫn quân đi bình định tam Hồ trong vùng Hà Sáo. Hắn đã cùng Giả Hủ, Quách Đồ thương nghị kế sách. Dùng thành Mỹ Tắc để dụ ít nhất hai trong số bốn lộ đại quân. Vì để đảm bảo địch quân chắc chắn bị mắc lừa. Mã Dược không quản ngại đã ra lệnh cho Liêu Hóa làm chủ tướng giữ thành, Cao Thuận và Quách Đồ làm phó tướng, khẩn cấp tu sửa, gia cố tường thành. Làm ra vẻ tử thủ thành Mỹ Tắc chờ đại quân quay về. Thậm chí ngay cả Liêu Hóa và Cao Thuận cũng không biết tử thủ thành Mỹ Tắc chỉ là một kế dụ địch. Tuy nhiên trước khi thành Mỹ Tắc thất thủ, Quách Đồ sẽ thuật lại chi tiết kế hoạch cho Liêu Hóa và Cao Thuận nghe. Sau đó quân thủ thành Mỹ Tắc với hãm trận doanh do Cao Thuận chỉ huy làm tiên phong xông ra khỏi thành, đột phá vòng vây. Huống chi địch quân không phải là một lộ quân thống nhất, chúng chắc chắn sẽ lục đục với nhau. Chúng chỉ muốn sớm xông vào thành chiếm đoạt lương thảo, đồ quân nhu cũng như nữ nhân, chúng chắc chắn không đem toàn lực đuổi giết quân phá vây. Nếu thế, quân binh của Cao Thuận sẽ có cơ hội rất lớn xông ra khỏi vòng vây, khi đó kế dụ địch của Mã Dược sẽ hoàn thành được một nửa. Thế nhưng hiện tại, Quách Đồ, Cao Thuận và năm trăm kỵ binh xuất hiện cách đây hơn hai mươi dặm. Hơn nữa hình như không có địch quân truy kích. Điều này hơi bất bình thường. Ánh mắt Giả Hủ chợt lóe lên, hắn nhìn Mã Dược nói: " Chúa công, có thể đã xảy ra biến cố. Chúng ta cứ đợi gặp Công Tắc xem thế nào". " Ừ." Sắc mặt Mã Dược đanh lại, hắn gật đầu rồi đột nhiên giơ cao tay phải, nói: " Truyền lệnh, đại quân lập tức tăng tốc độ hành quân. Tiến tới phía trước hội quân với Quách Đồ và Cao Thuận". " Tuân lệnh". Hơn mười tên kỵ binh liên lạc rống lên rồi lĩnh mệnh chạy đi. Quân lệnh của Mã Dược nhanh chóng được truyền xuống phía dưới. Ngay lập tức đạo quân chín ngàn người nhanh chóng gia tăng tốc độ hành quân hướng về phía bắc. Tây thành Mỹ Tắc. Lương Hưng, Mã Ngoạn vội vã đi tới trước mặt Hàn Toại. Mã Ngoạn vui vẻ nói: " Chúa công, trong thành có nhiều nữ nhân. Cái thằng Mã đồ phu này lợi hại thật, hắn cưỡng đoạt rất nhiều đàn bà. Mặc dù mạt tướng chưa đếm nhưng ít nhất cũng có năm, sáu vạn người". Lương Hưng cao hứng, gãi gãi đầu: " Đúng vậy, đủ để phân chia cho các huynh đệ mỗi người hai nữ nhân". Hàn Toại vội hỏi: " Tướng phủ của Mã đồ phu ở đâu? Đã bao vây chưa?" Hàn Toại chợt nhớ đến nữ nhân của Mã Dược. Mã đồ phu đã cướp đoạt rất nhiều nữ nhân của các bộ tộc người Hồ ở bên ngoài Trường Thành. Hắn nhất định sẽ giữ lại những nữ nhân xinh đẹp nhất để hưởng thụ. Những nữ nhân khác Hàn Toại có thể chia xẻ cho các tướng sĩ. Nhưng hắn không muốn chia xẻ những nữ nhân cực phẩm của Mã Dược. Lương Hưng đáp: " Chúa công, rất kỳ quái, bọn mạt tướng không phát hiện ra phủ tướng quân của Mã đồ phu". Mã Ngoạn nói: " Đúng vậy, chúa công. Trong thành toàn là nhà gỗ, lợp cỏ được xây dựng rất đơn sơ. Không có chỗ nào giống như phủ đệ. Có thể là do thành Mỹ Tắc hoang phế đã lâu. Mã đồ phu vẫn chưa kịp xây dựng tướng quân phủ của hắn".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]