Hầu Thành hoảng sợ rùng mình. Hắn cúi đầu nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".
Lã Bố quay nhìn Trương Liêu nóLời của Hầu Thành vừa dứt, hơn mười tên thân binh đằng sau y đã rút yêu đao ra xoang xoảng, xếp thành hình vòng tròn vây Trương Liêu vào giữa, nhưng lại không có tên nào dám tự tiện lao lên. Phải đối mặt với hơn mười tên thân binh vây xung quanh, Trương Liêu vẫn tỏ ra rất bình thản, gã rút từ sau yên ngựa ra một thanh thương sắt, chầm chậm nâng thương đến trước ngực, thản nhiên nói: " Nếu như không làm, thì đừng trách tại hạ không khách khí."
" Ngươi dám!" Hầu Thành mặt biến sắc, quát: " Ngươi chỉ là một tên đội trưởng trinh thám bé con con mà cũng dám động dao động thương với bản tướng quân sao, chán sống rồi chắc."
" Nếu đã như vậy...." Trương Liêu mỉm cười lạnh lùng, nói: " Vậy thì đừng trách tại hạ không khách khí!"
" Bộp!"
Vừa dứt lời, thương sắt trong tay Trương Liêu đã như độc xà đâm về phía một tên thân binh tay vẫn còn ôm vò rượu ở chính giữa. Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, vò rượu vỡ tan, rượu trong vò liền bắn đầy đầu đầy mặt tên thân binh. May mà Trương Liêu có ý thương hạ lưu tình, nên tên thân binh kia không bị thương tổn gì cả.
" Dám động thủ thật sao?" Hầu Thanh kinh ngạc, sau đó liền thúc ngựa bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại quát: " Ngươi cứ đấy, bản tướng quân nhất định phải khiến ngươi mất mặt!"
...
Trong đại trướng của Lữ Bố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625425/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.