Viên Phùng lãnh đạm nói: " Tống thường thị, có nhận ra lão phu hay không?"
Tống Điển trầm giọng nói: " Thì ra là Viên lão đại nhân."
Viên Phùng nói: " Tống thường thị, xin bảo người của ngài tránh đường đi, lão phu muốn vào cung ra mắt thánh thượng."
Tống Điển nói: " Thật xin lỗi Viên lão đại nhân, Hoàng thượng đã nghỉ ngơi, thần tử không nên quấy rầy. Có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Viên phùng nói: " Lão phu có việc khẩn cấp."
Tống Điển đáp: " Gấp đến đâu cũng không quan trọng bằng long thể của hoàng thượng."
Viên Phùng trả lời: " Nếu lão phu không gặp được hoàng thượng thì không thể đi được?"
Tống Điển châm chọc: " Vậy ta chỉ còn cách bắt ngài lại thôi."
" Ngươi dám à?" Viên Phùng lạnh lùng nói: " Tối này lão phu nhất định sẽ xông vào cấm cung, không xông được cũng phải xông vào. Xem ai dám ngăn cản!"
Dứt lời Viên Phùng lại xông tới đụng cả vào lưỡi mác của Kim ngô vệ, Kim ngô vệ bất đắc dĩ đành thu lưỡi mác lại, Viên Phung hừ lạnh một tiếng phất tay áo ngang nhiên đi vào, Tống Điển âm hiểm cười khẽ rồi cất giọng the thé nói: " Người đâu tới đây, bắt tên thích khách tự động xông vào cung cấm kia cho ta!"
" Tuân lệnh."
Hai tên Kim ngô vệ hét lớn xông lên túm lấy Viên Phùng, Viên Phùng giận dữ mắng: "T ống Điển, thằng hoạn quan, ngưới dám à?"
" Hừ Hừ.." Tống Điển phất tay, lãnh đạm nói: " Giải hắn vào thiên lao!"
" Tuân lệnh." Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625416/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.