Giả Hủ kín đáo liếc Mã Dược một cái, đột nhiên nói: "Hạ quan vẫn rất muốn hỏi tướng quân một vấn đề, nhưng không biết có nên nói hay không?"
Rốt cục cũng đến lúc rồi!
Mã Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Giả Hủ, hai người thoáng chốc đối mắt với nhau, khí thế của hai người như thông qua ánh mắt giao tranh với nhau, Quách Đồ đứng cạnh nhìn như ngây dại chừng vài hơi thở sau, Giả Hủ mới thở phào một hơi, nhếch miệng cười nhạt rồi dời ánh mắt ra chỗ khác.
Mã Dược vẫn không nói tiếng nào, hai mắt lạnh lùng vẫn nhìn chốt chặt vào Giả Hủ, người tài giỏi tất có cách sử sự khác thường, không thể lấy lẽ thường mà nhận xét bọn họ. Đôi khi chỉ một câu nói, một hành động nhỏ có thể làm họ hết lòng thậm chí hi sinh vì ngươi, nhưng cũng có khi ngươi có thể giết sạch người trong thiên hạ cũng chẳng làm họ sợ hãi.
Giả Hủ được mọi người gọi là loạn quốc độc sỹ, hiểu rộng biết nhiều, là người có tầm nhìn xa có thể nói là người có trình độ cao siêu. Mã Dược lấy tính mạng uy hiếp để buộc chặt Giả Hủ vào con thuyền của mình. Giả Hủ vì mạng sống nên cũng cực kỳ dứt khoát sẽ phục vụ cho Mã Dược, nhưng Mã Dược cũng hiểu rõ rằng để Giả Hủ thực sự nghe lệnh cũng không dễ dàng như vậy.
Mã Dược cũng nhếch miệng cười nhạt nói: "Cứ nói đi, không cả."
Giả Hủ nhắm hờ mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Tướng quân mặc dù nổi tiếng trong đám loạn quân. Trở thành danh tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/1625332/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.