“Cái gì?” Bối Di ngỡ ngàng mở to hai mắt.
Quân Dư Thần còn “tốt bụng” nhắc lại thêm một lần nữa.
“Tôi cảm thấy để em làm mẹ của nó cũng không tồi.”
Bối Di sực tỉnh, lập tức từ chối:
“Quân tổng, anh cảm thấy bóc lột tôi vẫn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại còn muốn tôi làm mẹ của Tiểu Duệ?”
Cô không biết trong đầu người đàn ông này nghĩ cái gì nữa. Chỉ mới đồng ý làm bảo mẫu thôi mà cô dường như đã mất tất cả sự tự do rồi, vậy mà giờ anh còn muốn cô làm mẹ cho Tiểu Duệ nữa…
Quân Dư Thần nghiêm sắc mặt, ánh mắt nhìn cô đầy thâm thuý:
“Tôi rất nghiêm túc.”
Ngược lại, Bối Di không hề tin lời anh nói chút nào.
“Quân tổng, anh muốn tìm mẹ cho Tiểu Duệ thì tìm người khác đi, tôi không thể gánh được trọng trách nặng nề như vậy đâu.”
Lông mày anh hơi cau lại:
“Em không muốn?”
“Tất nhiên là không rồi!”
Quân Dư Thần thắc mắc:
“Không phải em rất yêu quý Tiểu Duệ sao? Làm mẹ của nó thì có gì mà không được?”
Bối Di hết nói nổi, cô nhìn thẳng vào mắt anh đáp:
“Quân tổng, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy? Làm mẹ đâu phải chỉ cần thích là được?”
“Vậy thì em cần gì?”
“Tôi…”
Nói đến đây, Bối Di đột ngột ngừng lại, Quân Dư Thần nhìn cô chằm chằm như đợi câu trả lời.
“Tóm lại là tôi sẽ không làm mẹ của nó đâu, anh đừng hỏi tôi nữa Quân tổng.”
Dứt lời, cô liền quay phắt mặt đi.
Quân Dư Thần không hài lòng, bàn tay đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sung-vo-yeu-la-nu-phu/863764/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.