Lần trước vì lo lắng cho Quân Duệ nên Bối Di chưa kịp quan sát kĩ ngôi trường này, hôm nay vào đây một lần nữa thì cô mới được dịp nhìn ngắm nó, nếu nói đây giống như là một ngôi trường quý tộc trong phim thì cũng không ngoa.
Lòng Bối Di bỗng nhiên trĩu nặng, nếu như con của cô còn sống thì có thể giờ này nó cũng được đi học như bao đứa trẻ khác, chỉ tiếc…
“Em đang nghĩ gì thế?”
Quân Dư Thần thấy vẻ mặt cô buồn bã, liền ôm eo cô kéo vào lòng.
Bối Di lắc đầu:
“Không, không có gì đâu.”
Anh “hừm” một tiếng, sau đó nói:
“Từ bây giờ em nghĩ cái gì đều phải nói cho tôi biết.”
Bối Di ngẩng đầu lên nhìn anh, mày liễu hơi chau nhẹ:
“Quân tổng, anh có thể bớt bá đạo đi có được không?”
Đến suy nghĩ của cô mà anh cũng muốn quản. Đúng là hết nói nổi mà.
Quân Dư Thần bẹo má cô, đôi môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Không thể.”
Bối Di hất tay anh ra, phồng má khó chịu.
Bàn tay anh vẫn đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô, Bối Di có cựa quậy muốn thoát cũng vô dụng. Hai người cùng đi đến phòng học của Quân Duệ, cô thấy có rất nhiều phụ huynh đang ngồi bên trong.
Có chuyện gì vậy?
Bối Di nhìn thấy Quân Duệ đang đứng trên bục giảng, hai bàn tay của cậu bé siết chặt lấy cuốn vở, cái đầu nhỏ cứ cúi cuống. Giáo viên lên tiếng động viên cậu:
“Tiểu Duệ, em mau đọc bài văn của mình cho các bạn nghe đi.”
Quân Duệ đứng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sung-vo-yeu-la-nu-phu/863763/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.