Bắt đầu từ đầu năm 2017, Kỷ tiên sinh đối với Kỷ Lam bắt đầu một giai đoạn “nâng như nâng trứng”, chăm sóc mọi yêu cầu.
Anh dè dặt giữ gìn sự dịu dàng, duyên dáng vốn có của cô, chiều chuộng cô hết mực, gạt bỏ hết mọi danh phận và trách nhiệm khác, đặt vai trò người chồng lên hàng đầu.
Đầu tháng Tư, Kinh Cảng vào mùa mưa dầm.
Sáng sớm, Kỷ Lam ngồi bên mép giường, xuyên qua lớp rèm mỏng ngắm bầu trời xám xịt, mịt mù bên ngoài.
Kỷ tiên sinh vừa tập thể dục xong lên lầu, người đầy mồ hôi. Anh kéo rèm ra để cô nhìn rõ hơn.
Sau đó, anh dùng khăn lau mồ hôi trên cổ rồi bước đến ôm cô vào lòng: “Ngủ ngon không?”
“Mấy giờ rồi?”
“Sáu rưỡi, còn sớm mà.” Kỷ tiên sinh nhẹ nhàng xoa lưng cô.
“Muốn đi vệ sinh.”
“Anh bế em đi.”
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách. Kỷ Lam vẫn còn ngái ngủ, tựa đầu vào bụng anh, tay trắng nõn nắm lấy đầu ngón tay anh, mềm mại như mèo con lười biếng.
Tiếng nước ngừng dần, Kỷ tiên sinh cúi đầu hỏi: “Xong chưa?”
“Ừm!” Kỷ Lam mơ màng đáp: “Dạo này em cứ thấy trong người khó chịu.”
Kỷ tiên sinh lo lắng, siết chặt vòng tay: “Em bị bệnh à?”
“Có phải Kỷ Hy Hy bị cảm lây cho em rồi không?”
Kỷ Lam không rõ, mơ mơ hồ hồ ném ra hai chữ: “Có thể.”
“Lát nữa ngủ dậy mình đi bệnh viện xem sao.”
…
Mười giờ sáng, trời mưa như trút nước.
Giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng, đường phố như bị phong tỏa.
Kỷ Lam mất hứng ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066266/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.