Tối hôm đó, Kỷ Lam từ bệnh viện trở về nhà. Trong lòng chỉ quanh quẩn chuyện của An Dã.
Kỷ tiên sinh dỗ con trai ngủ xong, cầm bộ đồ ngủ từ ghế dài chuẩn bị vào phòng tắm.
Kỷ Lam quỳ trên giường, túm lấy bộ đồ ngủ của anh: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Câu này anh chịu, không trả lời nổi.” – Kỷ tiên sinh kéo nhẹ đồ ngủ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô mà khóe miệng giật giật.
Cô hỏi cái quái gì thế không biết? Gọi là “câu hỏi” cho sang chứ…
Cô hỏi mấy lần Thẩm Yến Thanh ngủ với vợ cũ mới có thai!!!
Cái chuyện bệnh hoạn và tục tĩu kiểu này, dù anh có định cư dưới gầm giường người ta cũng chưa chắc biết được.
“Sao lại không trả lời nổi chứ?”
“Bảo bối, đây là chuyện riêng tư, giống như anh cũng sẽ không nói cho người khác biết mỗi đêm chúng ta… bao nhiêu lần vậy.” – Kỷ tiên sinh hất tay cô ra.
Kỷ Lam lại túm lấy tay áo anh, nhất quyết không để anh đi tắm.
Cô mặc một bộ đồ ngủ vải cotton phong cách cung đình, vừa tắm xong, hương thơm nhè nhẹ, làn da mềm mại, quỳ trên giường nhìn anh đầy nũng nịu.
“Ngoan nào!” – Kỷ tiên sinh cúi xuống hôn má cô: “Buông tay nào.”
“Nghe lời nhé.” – Rồi còn xoa đầu cô nữa.
Nhưng Kỷ Lam chẳng buông, cả đầu óc chỉ toàn hình ảnh An Dã ủ rũ: “Em mặc kệ, anh phải giúp An Dã.”
“Coi như làm việc thiện đi.”
“Đây không phải việc thiện.”
“Là anh không thương em thôi.” – Kỷ Lam bắt đầu giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066264/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.