“Chúc mừng ngài Kỷ và cô Kỷ.” Nhân viên Cục Dân chính trao giấy chứng nhận kết hôn cho họ, Kỷ Lam vừa định đưa tay nhận thì một cánh tay từ bên cạnh vươn tới cầm lấy.
Kỷ Lam quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Kỷ Minh Tông điềm đạm nói: “Em hay quên trước quên sau, giấy tờ quan trọng để anh giữ.”
Kỷ Lam không nghi ngờ gì, khẽ “ừ” một tiếng. Trên đường trở về, cô không quên nhắc lại: “Chuyện anh hứa với em, sẽ không nuốt lời chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Trong xe, Kỷ Minh Tông nắm lấy tay cô, động tác vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng, trông tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Về đến biệt thự, cô mệt lả, thay đồ ngủ rồi chui vào chăn ngủ luôn.
Hoàn toàn không nhận ra sắc mặt u ám đáng sợ của Kỷ Minh Tông trong bóng tối.
Trong phòng sinh hoạt chung, người đàn ông khom người ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đăng ký kết hôn trước mặt.
Một thứ khó có được, hoặc cũng có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Cuốn sổ nằm đó, vừa giống như một lời chế giễu, lại vừa như một lời tuyên bố.
Chế giễu việc Kỷ Lam để tâm đến Kỷ Hiển đến mức vì một lời cầu xin của anh ta mà sẵn sàng đồng ý đăng ký kết hôn với mình.
Một người trước sau cắn răng không chịu nhượng bộ, vậy mà vì Kỷ Hiển mà lại mềm lòng.
Rốt cuộc là vì anh không bằng Kỷ Hiển, hay là vì Kỷ Hiển quá quan trọng? Từ trước đến giờ, dù vợ con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066239/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.