Tối thứ Sáu, Kỷ Minh Tông trở về nhà như đã hẹn.
Lúc anh quay về trong dáng vẻ mệt mỏi vì đi đường dài, Kỷ Lam đang đứng trong sân, nhìn đàn cá chép Nhật bơi lội trong ao, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Đến mức xe của Kỷ Minh Tông đã vào sân mà cô vẫn không hề hay biết.
Mãi đến khi một đôi tay vòng ra từ phía sau, làm cô giật mình.
“Giật mình rồi à?”
Cái ôm của người đàn ông nhanh chóng chuyển thành hành động vỗ về, an ủi.
Kỷ Lam quay đầu lại mới thấy người sau lưng là ai.
“Anh nói ngày kia mới về mà?”
Vẻ mặt Kỷ Minh Tông hơi trầm xuống, trong mắt ánh lên một chút u ám: “Anh nói ngày kia vào thứ Tư, hôm nay là thứ Sáu.”
“Em quên mất, xin lỗi anh.”
Kỷ Minh Tông khẽ nhếch môi cười, cằm nhẹ nhàng cọ vào vai cô: “Không sao, anh hiểu.”
Dù miệng nói là hiểu, nhưng trong lòng anh không nghĩ như vậy.
Hai người cùng vào nhà, Kỷ Lam đi nghe điện thoại, còn Kỷ Minh Tông gọi Cảnh Hòa tới để hỏi thăm tình hình của Kỷ Lam trong mấy ngày anh vắng nhà.
Cảnh Hòa trả lời đúng sự thật.
Nhưng rõ ràng, cô ấy cũng không biết nhiều. Ngoại trừ hôm Từ Ảnh đến, thì mọi chuyện về sau chỉ xoay quanh việc Kỷ Lam về nhà lúc mấy giờ, ăn cơm xong mấy giờ vào thư phòng, rồi mấy giờ từ thư phòng sang phòng ngủ.
Một cuộc sống đơn điệu và đều đặn.
Nhưng Kỷ Minh Tông biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh gọi cho Trương Ứng. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066238/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.