Nhìn An Dã, nếu không để cô đến mấy nơi ăn chơi bát nháo thì anh sẽ “biết ơn” đúng nghĩa. Còn nếu tạo điều kiện cho cô tha hồ hưởng lạc nhân gian, anh cũng sẽ “cảm ơn” theo một cách rất khác.
An Dã nghe xong lời Thẩm Yến Thanh nói mà tức đến bật cười.
Cô lảng tránh ánh mắt anh: “Được, được, được, anh giỏi, anh nói gì cũng đúng.”
Cô mặt lạnh quay người rời đi, vừa hay đụng phải con trai riêng của anh tan học trở về.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung trong vài giây, cuối cùng cậu bé cất tiếng gọi: “Mẹ.”
An Dã ừ một tiếng xem như trả lời.
Nhưng lời đáp đó, không mấy thật lòng.
Một cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí căng thẳng.
Khi ánh mắt của Thẩm Cửu An dừng lại nơi Thẩm Yến Thanh, ánh lên vài phần nghi hoặc, anh quay người đi thì cậu bé hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Thẩm Yến Thanh khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản: “Không tính là cãi.”
An Dã thì vẫn chưa chịu từ bỏ, lúc cô gửi tin nhắn cho Kỷ Lam, bên kia đang trong thế giằng co không lời với Kỷ Minh Tông.
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, xem như lời khuyên nhủ dịu dàng: “Anh đi làm việc đi.”
“Không bận!”
“Lam Lam, hoành thánh nguội rồi đấy,” giọng giục của Ôn Đại cùng sự kiên quyết không nhúc nhích của Kỷ Minh Tông như một bức tường ngăn cách.
Khiến Kỷ Lam đặt đũa xuống: “Con ăn xong rồi.”
“Con bé này…” Ôn Đại thoáng lộ vẻ lo lắng.
“Ăn xong rồi thì không ăn nữa,” Kỷ Minh Tông ra hiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066230/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.