Tại khu vực hút thuốc của Phong Minh Capital, Trần Tùng Dương đứng trước khung cửa kính sát đất, kẹp điếu thuốc trong tay, cổ tay nâng lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ đọng lại thành một tiếng thở dài.
“Khó mà nói hết được.”
Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Kỷ Minh Tông, dù bên dưới có ầm ĩ đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến anh.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì vụ việc rối ren tối hôm qua, thì cả đời này anh cũng không biết đến chuyện này, và khoản sáu trăm nghìn kia cũng sẽ không bao giờ quay trở lại tay người bị hại.
Người ở tầng lớp trên, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, còn người ở tầng lớp dưới, phải đánh đổi cả mạng sống mới mong giành lại được công bằng cho bản thân.
Cuộc đời là khổ, chỉ có thể tự mình vượt qua.
Nhưng có bao nhiêu người thực sự vượt qua được? Họ vùng vẫy trong đau khổ, bị dồn ép đến mức hóa thành ác quỷ. Dù cuối cùng cũng đòi lại được công lý, nhưng bản thân họ cũng đã phải đánh đổi cả mạng sống.
Một người thợ mỏ, cả cuộc đời ông ta kết thúc tại đây.
Từ góc nhìn của người ngoài, vì sáu trăm nghìn mà đánh đổi như thế, quả là không đáng.
Nhưng từ góc nhìn của họ, sáu trăm nghìn ấy chính là mạng sống.
Là mạng của chính mình, cũng là mạng của cả gia đình.
“Tiếp theo phải làm sao? Kỷ Minh Tông xử lý xong chưa?”
“Xong rồi, báo với cậu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066229/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.