Tháng tư năm 2016, Kỷ tiên sinh dường như đã nghe thấy câu nói chính trực và đanh thép nhất trong cuộc đời mình.
Người đàn ông kia nói: “Rất nhiều tiền.”
Và nhìn vào tình hình hiện tại, số tiền đó dường như nhiều đến mức đủ để khiến ông ta liều mạng giết người.
Đến nỗi lúc này Kỷ Minh Tông tự hỏi, rốt cuộc phải là bao nhiêu tiền mới có thể khiến một người đánh đổi cả mạng sống? Anh nghĩ rất lâu, nhưng không thể nghĩ ra.
Trên đời này, không có gì quan trọng hơn mạng người.
Anh không hiểu được cách làm của người trước mắt, giống như người đó cũng chẳng thể hiểu vì sao một người như anh – nhà tư bản, nhà từ thiện, người giàu nhất, hào phú – lại có thể nợ tiền những người ở tận đáy xã hội như họ.
Ân oán trong chuyện này, sâu và rộng vô cùng.
Kỷ Minh Tông hỏi:
“Rất nhiều tiền… là bao nhiêu?”
Trong đôi mắt xám tro của người đàn ông đầy tơ máu, ánh nhìn như chim ưng dính mùi tanh của máu khóa chặt lên ông. Đôi môi khô nứt không chút sắc hồng, ông ta liếm môi rồi nói khàn giọng:
“Sáu trăm nghìn.”
“Sáu trăm nghìn?” Kỷ Minh Tông không dám tin, tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại:
“Anh chắc là sáu trăm nghìn?”
“Với anh thì ít, đúng không? Nhưng với tôi, số tiền ấy rất nhiều, và vô cùng quan trọng.”
Nói rồi, người đàn ông giơ tay trái lên trước mặt Kỷ Minh Tông:
“Nửa năm trước, tôi làm việc dưới mỏ của Phong Minh Capital. Lúc máy móc vận hành, vì quản lý dự án thao tác sai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066227/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.