Bạn trai mới vừa rời khỏi đi vệ sinh.
Kỷ Lam lúc này mới mở lời:
“Không phải vẫn là người trước đấy chứ?”
“An tổng trí nhớ tốt thật, chuyện đó cũng nhớ cơ à!”
Kỷ Lam cạn lời. Phải công nhận trí nhớ cô tốt, nếu không thật sự chẳng phân biệt nổi bạn trai của Trương Phân – đổi liên tục, mà hình mẫu thì… gần như giống hệt nhau.
Học sinh thể thao từ các trường đại học danh tiếng — tiêu chí không thể thiếu của cô nàng.
Còn vóc dáng? Cũng tương tự.
Về gương mặt? Gương mặt rám nắng, đen sạm như nhau, chẳng mấy khác biệt.
Cũng giống như người Trung Quốc nhìn người nước ngoài – cảm giác tất cả xài chung một gương mặt.
“Cậu trước đâu? Xài hỏng rồi à?”
“Vắt kiệt rồi.” — Trương Phân vừa đánh ra quân ngũ sách.
Kỷ Lam: … Mấy lời thế này đúng là “hổ báo cáo chồn”!
Từ Ảnh: … Ghen tị đó!!!
“Anh ta muốn tiền, tôi muốn sắc. Chúng tôi đôi bên cùng có lợi. Anh ta nhận đủ tiền bạc, tôi nhận đủ thể xác và lợi ích. Kết thúc sạch sẽ, ai đi đường nấy. Đó là cái kết tốt nhất.”
“Làm nghề của chúng ta, cần đủ cảm hứng và kích thích để không ngừng sáng tạo, giữ vững vị trí trong giới. Mà tận dụng đàn ông là cách nhanh nhất.”
Từ Ảnh liếc sang Kỷ Lam, ánh mắt tràn ngập sự khâm phục.
Phải nói rằng — lời này… chẳng sai tí nào!
…
Trong phòng VIP, tiếng mạt chược vang lên liên tục.
Kỷ Lam dựa lưng vào ghế, tay phải rút bài, tay trái cầm ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066223/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.