Người đàn ông này… lòng dạ đen tối thật.
Kỷ Lam chỉ thấy không đáng để đôi co với loại người như vậy.
Bên cạnh, người đàn ông vẫn ung dung gọt táo, không vội vàng, đồng thời trò chuyện dông dài như thể đang chuyện phiếm trong một chiều nhàn nhã.
Kỷ Lam trả lời được chăng hay chớ.
“Lam Lam, nói chuyện mà không nhìn người là rất bất lịch sự đó.”
Kỷ Lam khẽ ngẩng đầu, cuối cùng trợn mắt lườm anh một cái rõ sâu:
“Em bị ám ảnh tâm lý với mấy người bụng dạ quá nhiều.”
Kỷ tiên sinh nhịn cười, lồng ngực khẽ rung lên.
Anh bỏ vỏ táo dài mảnh vào chiếc đĩa bên cạnh, rồi đưa phần táo đã cắt sẵn cho cô.
“Ăn đi.”
“Không ăn!”
“Anh đã gọt rồi mà, An tổng, nể mặt chút đi.”
Giọng điệu anh dịu dàng, hơi mang theo chút nũng nịu.
Trong tông giọng dịu nhẹ ấy còn mang chút dỗ dành, Kỷ Lam nhìn anh vài giây rồi miễn cưỡng nhận lấy.
Miếng táo giòn ngọt tan trong miệng, mà mỗi lần cô cắn xuống cứ như đang cắn vào trái tim đen tối của ai kia.
Kỷ Lam vừa ăn vừa thở dài thườn thượt, Kỷ Minh Tông ngồi bên cạnh kiên nhẫn chờ cô ăn xong.
Không nói gì, cũng không giục.
Ánh mắt anh nhìn cô như đang thưởng thức một món báu vật vô giá.
Cô ăn đến miếng cuối cùng trong đĩa, rút khăn giấy lau tay, vừa định đứng dậy rời đi thì thằng bé đã hí hửng chạy tới với một quyển sách trên tay.
“Mẹ ơi, đọc sách!”
Khi bìa sách đầy màu sắc hiện ra trước mắt, Kỷ Lam giật giật khóe mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5066222/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.