Kỷ Minh Tông từng nghĩ đến chuyện kiếm cớ để đưa An Dã từ Nam Dương trở về.
Nhưng phía Thẩm Yến Thanh thật sự không dễ gì thuyết phục.
Nói cho cùng, An Dã có “hồ sơ tiền án” dày như núi, từ lâu đã chẳng còn lòng tin nữa rồi.
Hôm đó, Kỷ Lam tan làm sớm, trước khi rời công ty còn ghé qua văn phòng đi một vòng, tiện tay “chôm” luôn một mô hình nhân vật hoạt hình đang hot từ bàn đồng nghiệp.
Tóm lại là để mang về dỗ con trai.
Cậu nhóc hôm nay đi học mẫu giáo ngày đầu tiên, khỏi nghĩ cũng biết thảm cỡ nào.
4 giờ chiều, Kỷ Lam xuống lầu, xe của Kỷ Minh Tông đã đỗ ngay ngắn chờ sẵn.
Có vẻ còn bận việc, lúc cô lên xe, anh vẫn đang gọi điện liên tục.
Một cuộc gọi dài, đổi tới ba thứ tiếng, từ công ty kéo dài đến tận cổng trường mẫu giáo.
4 giờ rưỡi, trước cổng trường đã kín xe đón trẻ.
Kỷ Lam đeo khẩu trang xuống xe đón con.
Vừa đến nơi, cậu nhóc đã khóc lóc nước mắt ngắn dài chạy nhào vào lòng mẹ.
Kỷ Lam xách ba lô của con, khẽ gật đầu chào cô giáo.
“Mẹ ơi, mẹ không phải người đầu tiên đến đón con.”
“Đường bị kẹt xe.”
“Thế mẹ không thể đi sớm hơn à?”
Kỷ Lam lỡ miệng nói thật: “Đi sớm cũng kẹt.”
Cậu nhóc uất ức vô cùng, nghe mẹ trả lời không có thành ý, liền “bịch” một cái ngồi phịch xuống đất, chuẩn bị gào khóc.
Kỷ Lam còn chưa kịp dỗ, đã có người nhanh hơn cô một bước, xách cậu nhóc lên bằng cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063639/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.