“Hồi đó chị vừa lo cho em phục hồi, vừa thay tã bón cơm cho con em, em không có tí lòng biết ơn nào à?” – An Dã gào lên qua điện thoại.
Kỷ Lam ôm chăn lăn người, giật con mèo 256 lại từ tay nhóc con, thở dài bất lực: “Em có chứ.”
“Đừng chỉ nói suông, làm chút gì đi – cứu chị ra khỏi đây!”
“Em không dám đâu!” – Dù sao Thẩm Yến Thanh cũng không phải người hiền lành, dám gửi con trai sang để “kỵ” chị thì còn trắng lòng gì? “Em không dám, nhưng Kỷ Minh Tông dám. Bảo anh ta tới cứu chị!”
“Hy Hy…” – Kỷ Lam đưa mắt nhìn sang nhóc con, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt má cậu bé – “Con đi nói với ba là con nhớ dì.”
“Nhưng mẹ ơi, dì đến rồi cũng chẳng chơi với con mà!” – nhóc con chớp chớp mắt, tròn xoe vô tội.
“Dì bận! Làm xong việc sẽ chơi với con.”
“Thật không đó?” – vẻ mặt vẫn không tin.
Kỷ Lam nghiêm túc gật đầu: “Thật mà!”
“Vậy con đi nói với ba.”
…
Tầng một, trà thất
Kỷ Minh Tông ngồi trên ghế thái sư rót trà, điện thoại trong tay chưa từng ngừng reo từ sáng vì là Tết.
Cuộc gọi từ các đối tác, không thể không bắt. Dù chỉ xã giao đôi ba câu cũng là lễ nghi cơ bản.
Vừa kết thúc một cuộc, cuộc khác lại tới.
Đúng lúc này, nhóc con rón rén đứng ngoài cửa len lén nhìn vào.
Gương mặt lanh lợi ấy khiến người ta yêu không chịu được.
“Vào đây.” – Kỷ Minh Tông dừng tay bắt máy, đặt ly trà xuống, bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063625/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.